Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần


Trên tòa án.
Thành phố Giang nỗi tiếng nhờ thẩm phán Trương tự mình trần thủ.
Tắt cả đều ấn theo quy trình trước đó.
Ngoại trừ luật sư của hai bên và nguyên cáo với bị cáo thì còn có nhưng người được lấy cả lời khai vào trong tòa án.
Nguyên cáo là cả nhà họ Tô.

Liễu Khiếu Sinh là bên đối tác, giờ đang ngồi nghe ở ghế thẩm tra, chưa tham gia vào lần tố tụng ngày hôm nay.
Còn bị cáo bên kia thì ngoài Lâm Dương ra còn có Tô Nhan, Trương Tình Vũ, Tô Quảng cùng với đại diện của tập đoàn Dương Hoa, Mã Hải.
Thảm phán Trương đọc lại tóm tắt nội dung vụ án cùng với danh sách những bên liên quan, có cả nguyên nhân sự tình do đương sự trần thuật lại.
Nhưng hẳn là chẳng ai để ý lắng nghe cả.
Bởi, tất cả đều đang tập trung nhìn về phía người luật sư được tập đoàn Dương Hoa mời đến.
“Luật sư này, trẻ thật đấy.”
“Nghe nói người này là một luật sư vừa mới kết thúc kì thực tập.”
“Lại còn dám đối đầu với lại luật sư Khang? Người này không muốn làm việc trong ngành luật ở thành phố Giang nữa à?”
“Nghé con không sợ cọp chứ còn gì nữa.”
Những người đang ngồi trên ghế chờ xét xử bàn luận sôi nồi.
Thẩm phán Trương gõ búa ba lần.
Không gian lập tức tĩnh lặng.
“Xin mọi người giữ yên lặng, giữ gìn không khí nghiêm trang nơi tòa án.” Thẩm phán Trương nói.

Rồi ông xoay người nhìn về phía Tô Bắc: “Nguyên cáo Tô Bắc, căn cứ vào lời Trần Thuật của ông, lúc rời khỏi nhà họ Tô thì gia đình Tô Quảng đã ăn trộm phương thuốc bí mật quan trọng hàng đầu của nhà họ Tô, có phải hay không?”
“Đúng vậy.” Tô Bắc gật đầu.
“Nguyên cáo có mặt ở hiện trường vụ án không?”
“Tôi có!”
“Nguyên cáo có tận mắt nhìn thấy bị cáo Lâm Dương và Tô Nhan lấy trộm phương thuốc không?”
“Tôi không thấy nhưng chúng tôi nhìn thấy Lâm Dương đi vào trong phòng cất phương thuốc, tầm khoảng mười phút mới ra ngoài!”
“Nguyên cáo có bằng chứng không?”

“Có.

Nhà họ Tô chúng tôi mặc dù đã cũ nhưng do trước đây đã từng có trộm nên có lắp đặt camera phòng trộm.

Ngay trước cửa phòng của mẹ tôi cũng có camera chúng tôi lắp đặt để theo dõi.”
“Mời mọi người theo dõi video được phát trên màn hình.”
“RõI”
Video nhanh chóng được chiếu lên.
Mấy người Tô Nhan, Trương Tình Vũ vừa mới thấy thì sắc mặt thay đổi ngay lập tức.
“Video này là giả.” Tô Nhan lạc giọng.
“Xin hãy yên lặng!” Thầm phán Trương nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Tô Nhan.
“Thưa quý tòa, xin phép cho người ủy thác bên bị được nêu ý kiến.” Kỷ Văn lên tiếng.
Tuy cậu còn trẻ nhưng biểu hiện bên ngoài lại cực kỳ bình tĩnh.
“Cho phép!” Thẳầm phán Trương đồng ý.
Tô Nhan vội vàng nói: ‘Đây là video từ một năm trước.

Hôm ấy bà nội bị ốm, Lâm Dương được bảo đi tìm thuốc cho bà nội nên anh ấy mới vào phòng.

Không tin thì các vị có thể xem lúc Lâm Dương ra ngoài có thấy tay anh ấy cầm hộp thuốc hay không!”
Cô vừa nói xong, quan tòa lập tức cho người phóng to hình ảnh lúc Lâm Dương bước ra khỏi phòng lên.

Quả nhiên có thể thấy được tay anh đang cầm một hộp thuốc.
“Có thể là nó muốn che mắt mọi người nên mới cất phương thuốc bên trong hộp.” Tô Bắc nói.
“Lời này không thuyết phục.

Giấu phương thuốc ở trên người không phải là tốt hơn à? Tại sao lại phải giấu bên trong hộp thuốc chứ? Nếu bảo là thuốc trong hộp dùng cho bà cụ Tô thì cất trong hộp thuốc không phải là vẽ thêm việc, càng dễ bị lộ hơn à?” Kỷ văn đưa ra nghỉ vắn.
“Cái này…” Tô Bắc tắt tiếng.
Đúng lúc đấy, Khang Giai Hào ở bên kia lên tiếng.

“Thưa quý tòa, ở đây tôi có một video muốn cho mọi người xem.
“Cho phép.” Thẩm phán Trương đồng ý.
Khang Dĩ Hào lấy ra một cái USB đưa cho bên tòa trình chiếu.
Hình ảnh nhanh chóng được chiếu lên.

Vẫn là video về cảnh Lâm Dương đưa thuốc cho bà cụ Tô.
Nhìn thấy cái video này, Tô Nhan với Trương Tình Vũ bên đây đều giật mình, biến sắc.
Trong video, Lâm Dương đưa thuốc tới có đặt trên bàn bên cạnh bà cụ Tô, có điều… sau khi phóng to hình ảnh, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng rằng hộp thuốc trước đó đã biến mắt không còn ở đấy nữa, thay vào đó là hình ảnh một lọ thuốc.
Sắc mặt Kỷ Văn hơi thay đổi.
“Bị cáo Lâm Dương, cậu có thể trả lời được tại sao sau khi ra khỏi phòng, trong tay cậu là hộp thuốc nhưng lúc đưa đến chỗ bà cụ Tô lại biến thành lọ thuốc rồi hay không? Cậu có thể giải thích được điều này không?” Khang Dĩ Hào hỏi.
“Thực tế là tôi cảm thấy bà cụ không hợp để dùng loại thuốc đấy nên tôi là mới đổi loại thuốc khác.” Lâm Dương trầằm mặc nói.
“Như vậy không phải là làm liều hay sao!”
Lại một lần nữa, người ở trong tòa án lại xôn xao.
“Yên lặng.

Yên lặng!” Thẳm phán gõ búa lần nữa.
“Thưa quý tòa, hẳn là tòa đã nghe rõ ràng? Lâm Dương thay đổi thuốc.

Theo như tôi biết thì anh ta không phải là bác sĩ.

Một mình anh ta tự ý thay đổi thuốc, hành động này thật sự khiến người ta phải nghi ngờ! Nếu bị cáo không thể giải thích được vấn đề này tại đây, tôi cho là tôi có thể cho rằng việc anh ta đi đưa thuốc là nhằm mục đích lấy trộm phương thuốc!” Khang Dĩ Hào lập tức nói.
Lâm Dương không có trả lời.
Sắc mặt Kỷ Văn không được thoải mái.
Rốt cuộc Khang Dĩ Hào vẫn là Khang Dĩ Hào.

Thì ra trước đấy bọn họ cố gắng cho mọi người xem video trước nhưng căn bản là video trước không chứng tỏ được điều gì nhưng giờ họ cố tình phóng to thời điểm lấy hộp thuốc này lên là để người bên Kỷ Văn bắt lấy chuyện hộp thuốc rồi họ mới phản ngược lại, xuất ra video sau đó để chặn họng đám người Kỷ Văn.

Không hồ là luật sư hàng đầu, quả nhiên là lão luyện.
“Thưa quý tòa, tôi thấy là cái video này vẫn chưa thể chứng minh được điều gì.” Kỷ Văn hít sâu rồi nói.
“Không thể chứng minh được điều gì? Vậy thì mời luật sư Kỷ giải thích xem tại sao Lâm Dương lại tự ý thay đổi thuốc? Và hộp thuốc kia đi đâu mắt rồi?” Khang Dĩ Hào lập tức đặt câu hỏi.

Tốc độ nói của anh ta vô cùng nhanh, có chút khí thế lần át người khác.
“Giống như lời bị cáo đã nói.

Lâm Dương cảm thấy thuốc đấy không họp.”
“Anh ta không phải là bác sĩ.”
“Nhưng anh ấy biết về y, cho nên anh ấy mới tự mình đổi thuốc.” Kỷ Văn hướng lên trên tòa, cực kỳ nghiêm túc nói: “Hơn nữa, y thuật của người ủy thác của tôi rất tốt.

Nếu quý tòa không tin thì có thể kiểm tra trình độ y học phương Đông của người ủy thác của tôi, bất kể là về mặt thực tiễn hay là lý thuyết.”
Cậu vừa nói xong thì có không ít người bên phía nhà họ Tô nhíu mày lại.
Đặc biệt là Tô Cối.
Người khác có thể không biết nhưng ông ta vẫn luôn biết là trình độ y học của Lâm Dương rất tốt.
Khang Dĩ Hào cũng biết là không nên tiếp tục chủ đề này, nếu kéo dài sẽ để đối phương nghiêng sang thế chủ động nên anh ta nói tiếp: “Thưa quý tòa, nếu chuyện đã giằng co thành ra thế này, tôi đề nghị kiểm tra phương thuốc của cả hai bên.”
“Kiểm tra phương thuốc?”
Nhiều người đều cả kinh trước đề nghị đấy.”
“Tôi nhận định rằng phương thuốc trong tay hai bên đều cùng một nội dung, nếu nhưng chúng ta phân vân không biết Lâm Dương trộm phương thuốc như thế nào vậy thì trước tiên chúng ta có thể tạm ngừng không xác định xem có phải là Lâm Dương trộm phương thuốc hay không, mà thay vào đó sẽ kiểm tra phương thuốc của cả hai.

Đây là phương án tốt nhát để có kiểm nghiệm phỏng đoán!”
Nói xong, Khang Dĩ Hào lấy một cái túi ni lông trong suốt, trong đó có một trang giấy vàng như nghệ, có thể cảm nhận được là đã trải qua rất nhiều năm.
“Đây là phương thuốc của nhà họ Tô, nghe nói là được ra đời vào thời Minh Thanh, tôi hi vọng là quý tòa có thể mời tới các nhà lịch sử học và nhà khảo cổ học chuyên nghiệp tới để kiểm nghiệm niên đại của phương thuốc này.

Sau đó thì kiểm tra phương thuốc của tập đoàn Dương Hoa! Như vậy thì có thể kiểm tra được là của ai ra đời trước, của ai sau! Nếu như phương thuốc của tập đoàn Dương Hoa mới được tạo ra gần đây, như vậy có thể nói là phương thuốc của tập đoàn Dương Hoa phương thuốc của nhà họ Tô! Đến lúc đó chúng ta có thể từ từ thảm vấn Lâm Dương, đưa chuyện này ra ngoài ánh sáng!”
Anh ta vừa nói xong thì mặt vô số người ủng hộ tập đoàn Dương Hoa trắng bệch cả ra.
Trương Tình Vũ với Tô Quảng cũng sợ đến độ hai chân như nhữn ra.
Tay Tô Nhan siết chặt, mặt cũng lộ vẻ cực kỳ thiếu tự nhiên.
Khang Dĩ Hào ra tay quá độc.
Phương thuốc ra đời trước là bản gốc, khi đó anh ta đã đặt cái danh trộm cắp lên trên đầu Lâm Dương rồi, thì đến lúc thẩm vấn, tự nhiên mọi người sẽ có thái độ khác với Lâm Dương,, lẫn vào trong đấy suy nghĩ cảm quan cá nhân.

Đến lúc đó, cho dù Lâm Dương có không chịu thừa nhận thì cũng vô ích.


Hành động này nếu thành công, thì vụ án này, Khang Dĩ Hào đã thắng quá nửa, anh ta sẽ hoàn toàn nắm giữ được thế cục trong tay.
Thảm phán Trương đồng ý: “Đề nghị của luật sư nguyên cáo được chấp thuận.

Nhưng còn cần phải kiểm tra ngay tại chỗ!
Mà người kiểm tra phải ở thế trung lập!”
“Không thành vấn đề.” Khang Dĩ Hào đầy kính mắt.
Tất cả người của nhà họ Tô đều cười.
Chỉ cần kết quả kiểm tra được đưa ra thì chuyện còn lại chỉ là bụi dưới đất thôi.
Tất cả bọn họ đều tin chắc là phương thuốc của tập đoàn Dương Hoa phương thuốc của nhà họ Tô.

Bây giờ đối chất ngay tại chỗ, vậy thì tập đoàn Dương Hoa làm sao có thể không bại được đây?
Đến khi ấy, tiền bồi thường từ tập đoàn Dương Hoa với lại thông tin độc quyền chắc chắn sẽ đủ giúp nhà họ Tô quật khỏi, trở thành danh gia vọng tóc.
Danh gia vọng tộc đáy!
Nghĩ thôi đã đủ khiến người ta phấn khích rồi!
“Bà nội, chúng ta sắp thắng rồi.”
“Nhà kia sắp đi đời rồi!”
“Ha ha, kết cục của việc chống lại nhà họ Tô chúng ta đấy!”
“Tôi nghĩ bây giờ bọn họ hẳn phải hối hận lắm.

Nếu như đi theo nhà họ Tô chúng ta, vậy thì không phải là bây giờ không phải ăn quả đắng này rồi hay sao!”
Tất cả người nhà họ Tô đều tươi cười, vẻ mặt đắc ý, cực kỳ sung sướng.
Nhưng đúng lúc đó, đột nhiên, Kỷ Văn lại lên tiếng nói.
“Thưa quý tòa, tôi phản đối!”
“Phản đối không có hiệu lực.” Thẩm phán Trương nghiêm túc nói.
“Thưa quý tòa, tôi phản đối.

Bởi vì việc so sánh không hề có bất cứ ý nghĩa nào cả!” Kỷ Văn hô to lần thứ hai.
“Phản đối có hiệu lực.” Thảm phán Trương nhìn cậu, thản nhiên hỏi: “Vì sao lại không có ý nghĩa?”
“Bởi vì, phương thuốc của hai bên, vốn dĩ không phải cùng một nội dung.” Kỷ Văn bình tĩnh nói.
Cậu nói xong thì trên dưới cả phòng không còn tí tiếng động nào…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui