Bùm!
Cánh cửa bị đạp mở, rất đông thanh tra xông vào, vô số nòng súng nhắm vào bên này.
Lâm Dương sửng sốt, theo bản năng buông tay ra.
Tuần tra lập tức xông lên, khuất phục gã trọc đầu, cũng đè Lâm Dương xuống.
Thấy vậy, Lâm Dương mới đột nhiên tỉnh ngộ.
Thì ra sở dĩ tên đầu trọc này vênh váo như vậy, khiêu khích thanh tra là vì để cho thanh tra bắt ông ta, tránh bị Lâm Dương xử lý!
Ông ta không liều lĩnh mà để lại một con đường sau cho mình!
Nếu như bị Lâm Dương xử lý, thì kết cục của Tư Mã Sóc Phương chính là kết cục của gã đầu trọc này.
Gã đầu trọc không phải kẻ ngốc, ông ta biết Lâm thần y không dễ khiêu khích cho nên mới giữ lại một chiêu như: vậy!
Ông ta đang trông cậy vào thanh tra giải cứu ông ta!
Lâm Dương ánh mắt lạnh lùng.
Gã đầu trọc đã bật cười ha ha.
“Lâm thần y, cứ chờ xem, cứ chờ xem! Vở kịch này vẫn còn chưa hát xong, chúng ta còn có thể chơi tiếp, hahahaha …” gã đầu trọc cười lớn điên cuồng, sau đó bị đưa đi.
Lâm Dương không nói lời nào, nhưng sự hung hãng trong mắt cũng lộ ra rõ ràng.
“Tôi không sao, mọi người vẫn ổn chứ.
” Lâm Dương cười nói.
“Anh… sao anh lại ngốc như vậy!” Tô Nhan che cái miệng nhỏ nhắn lại, nhìn máu tươi trào ra trên ngực Lâm Dương, lại không kìm được nước mắt, tí tách rơi xuống.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, trong tình huống đó, Lâm Dương lại có thể lao vào giải cứu mình mà không do dự, cho dù tên xã hội đen đó có dao, có súng …
Người này … có nghĩ đến bản thân không?
Người này … không sợ nguy hiểm sao?
Tô Nhan vừa lau giọt nước mắt nơi khoé mắt, vừa phức tạp nhìn Lâm Dương.
Cô phát hiện bản thân dường như đã luôn nhìn nhầm người đàn ông này trong suốt thời gian qua.
Anh ấy là phế vật sao?
Anh ấy không phải.
Anh ây cũng là một con người bằng xương bằng thịt.
Hơn nữa … anh ấy dũng cảm hơn hầu hết mọi người!
Có lẽ ngay từ đầu đến cuối, người này đã bị rất nhiều người hiểu lầm rồi…
“Con gái!”
Lúc này, một tiếng hét thất thanh vang lên, trực tiếp cắt ngang suy nghĩ của Tô Nhan.
Cô cả người run lên, quay đầu nhìn sang, lại thấy Trương Tinh Vũ và Tô Quảng vội vàng chạy tới.
“Mẹt”
Tô Nhan vội lau nước mắt trên mặt và gọi một tiếng.
Trương Tinh Vũ lon ton chạy tới trước, ôm lấy Tô Nhan, nước mắt lã chã rơi, gào khóc thảm thiết.
“Đứa con gái mệnh khổ của mẹ, con có sao không? Con làm mẹ sợ chết khiếp! Rốt cuộc là kẻ nào, lại muốn bắt cóc đứa con gái tội nghiệp của mẹ? Hắn không thể chết yên! Xuống địa ngục! Sinh con trai không có lỗ đít!”
Trương Tinh Vũ vừa khóc vừa chửi rủa gã đầu trọc.
.