Lâm Dương hét lên, liền đi về phía người đàn ông đầu trọc.
“Cô gái nhỏ! Vốn dĩ lão tử còn muốn vui vẻ với cô, nhưng thời gian quá gấp rút rồi, nhưng mà đừng lo lắng, chúng ta vẫn còn cơ hội lần sau.
” Tên đầu trọc đảo mắt liếc nhìn Tô Nhan, liếm lưỡi, cười khúc khích nói.
Ông ta không biết rằng ở Giang Thành nhỏ bé này lại có một đại mỹ nhân tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành như vậy.
Tuy nhiên, chỗ này không dễ làm việc, ông ta cũng không có cách nào động đến Tô Nhan.
“Chủ tịch Tô, chúng ta nhanh đi thôi!”
Tiểu Thanh bên cạnh nhìn thấy Lâm Dương chuẩn bị trao đổi con tin với bọn họ, lập tức vui mừng khôn xiết, vội vàng kéo Tô Nhan nói.
“Tôi không đi! Anh ấy không phải là Lâm thần y! Nếu như anh ấy ở lại đây sẽ phải chết!” Tô Nhan đau lòng nói.
“Nhưng mà…” Tiểu Thanh không biết phải khuyên giải như thế nào.
Người đàn ông đầu trọc nghe thấy lời của Tô Nhan, trầm giọng nói: “Cái gì? Anh ta không phải là Lâm thần y sao?”
“Đúng vậy, anh ấy căn bản không phải là Lâm thần y, anh ấy chỉ là chồng tôi Lâm Dương, là đứa con ở rể, một phế vậy mà toàn bộ người Giang Thành đều biết, anh áy đang mạo danh Lâm thần y!” Tô Nhan hét lớn.
Người đàn ông đầu trọc nghe vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Mẹ kiếp, mày đang đùa giỡn với tau sao?”
Nhưng vào lúc này, Lâm Dương đột nhiên tiến lên trước, túm lấy Tô Nhan đẩy về phía cửa, sau đó xoay người muốn đến khuất phục gã đầu trọc.
Nhưng trong giây tiếp theo, gã đầu trọc đã rút súng lục ra và chĩa vào Lâm Dương!
Lâm Dương lập tức không nhúc nhích nữa.
“Lâm Dương!” Tô Nhan ở cửa hét lên thảm thiết, liền muốn xông lên.
Nhưng Tiểu Thanh liều mạng giữ lấy cánh tay cô.
“Mau đi, tôi không sao, đi!”
Lâm Dương hét lên.
“Không!” Tô Nhan đẩy Tiểu Thanh ra, điên cuồng lao về phía Lâm Dương.
Nhưng đúng lúc này, máy thanh tra ập vào, kéo Tô Nhan và thư ký ra ngoài.
Người đàn ông đầu trọc vừa thấy vậy, vội vàng tiến tới trước, dùng một tay bóp cổ Lâm Dương, tay kia cầm súng dí vào đầu anh, quát mắng.
“Mẹ kiếp, Lão Tử không phải đã cảnh cáo chúng mày.
không được báo cảnh sát sao? Chết tiệt chúng mày còn dám đùa giỡn với Lão Tử sao?”
“Ông đã bị bao vây rồi, ta khuyên ông nhanh chóng thả con tin, bước ra đầu hàng, nếu không chúng tôi sẽ không khách khí!” Giọng nói của thanh tra ở cửa vang lên.
“Bớt nói nhảm với Lão Tử, toàn bộ ra khỏi tòa nhà này cho tau, sau đó tìm Lâm thần y tới cho Lão Tử, nếu không Lão Tử sẽ bắn nát cái tên phế vật này!” Gã đầu trọc hét lên.
“Ông không được kích động, chúng tôi sẽ rút lui ngay lập tức, nhưng hy vọng ông có thể nghĩ thật kỹ, nếu như ông thật sự làm hại con tin, thì không có cách nào để quay đầu lại!” Thanh tra cũng đang có gắng khai thông gã đầu trọc.
Nhưng điều này rõ ràng là không giải quyết được vấn đề.
Trong lúc bắt lực, đội thanh tra không thể không rút ra khỏi tòa nhà.
Cùng lúc đó, điện thoại của Mã Hải cũng gọi đến.
Một số lượng lớn các đội thanh tra đã đổ vào tòa nhà, các tay súng bắn tỉa đã sẵn sàng…
Lâm Dương yên lặng nhìn cánh cửa đóng lại, trên mặt không có nhiều biểu cảm.
“Chết tiệt, thật là xui xẻo!”
Người đàn ông đầu trọc vô cùng tức giận.
*Ông chạy không thoát đâu!” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Liên quan gì đến mẹ mày, mày chê mạng dài quá sao?
Đồ chó! Lại dám lừa tau! Lão tử giết chết mày!”
Người đàn ông đầu trọc lớn tiếng mắng chửi, sau đó một quyền đấm vào bụng Lâm Dương, định dạy dạy dỗ thật tốt tên phế vật không biết trời cao đất dày này.
Bùm!
Có một tiếng khó chịu vang lên.
Nắm đấm thực sự đánh mạnh vào bụng anh.
Nhưng khi hắn đắm rơi xuống, Lâm Dương …lại giống như người vô sự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...