Lời này khiến cho tất cả những người có mặt đều im lặng.
“Ha, Lâm thân y này thật có năng lực! Tôi nghe nói Sóc Phương chính là bị Lâm thần y này phế bỏ, hiện tại Kỳ Dược Phường lại rơi vào tay anh ta… Anh Tàng, Lâm thần y này đang muốn diệt sạch Tư Mã Thế gia của các anh sao?” Người đàn ông đầu trọc hít một hơi xì gà, cười khúc khích nói.
“Không chỉ như vậy, khoảng thời gian trước, em trai của tôi là Tư Mã Trường Tam thay mặt cho Tư Mã thế gia của chúng tôi đến Huyền Y Phái, và muốn kết thân với Lâm thần y, nhưng lại bị anh ta từ chối và làm nhục.
Tôi không biết Lâm thần y này rốt cuộc là cái gì.
Nhưng hiện tại xem ra, anh ta đã là kẻ thù truyền kiếp của Tư Mã thế gia chúng tôi rồi.” Tư Mã Tàng lạnh lùng nói.
“Vậy ý của anh là…”
“Giết anh ta.” Tư Mã Tàng lạnh lùng phun ra ba chữ này.
Người đàn ông đầu trọc đặt điều xì gà trên tay xuống bàn, sau đó lấy khăn tay trong túi ra lau tay, có vẻ như người đàn ông này mắc chứng cuồng sạch sẽ …
“Giá cả?”
“tỷ”
“Anh biết mà, tôi không có hứng thú với tiền bạc.”
“Cậu muốn cái gì?”
“Chỉ cần đưa chút cổ phần của Tư Mã thế gia là được rồi.”
*A Hồng, đừng quá đáng?” Người đàn ông trung niên hơi ngắng đầu.
“Anh Tàng, chúng ta nói thế nào cũng là anh em kết nghĩa, anh đối xử với tôi ghẻ lạnh như vậy sao? Càng huống hò, nếu như tôi giết Lâm thần y rồi, Dương Hoa, Kỳ Dược Phường, Huyền Y Phái không lẽ anh sẽ ngồi yên không quan tâm sao? Tới lúc đó anh sẽ đạt được lợi ích càng xa càng nhiều hơn so với bây giờ, anh hà tất phải keo kiệt vậy chứ?” Người đàn ông đầu trọc nhún vai nói.
Tư Mã Tàng siết chặt nắm đắm, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Được rồi, cậu chỉ cần đem đầu của Lâm thần y tới đây, tôi sẽ cho cậu 10% cổ phần!”
“Một lời đã định!” Đôi mắt của gã hói sáng lên.
“Cậu chỉ có thời gian ba ngày!”
“Hahahaha, đối phó với một Lang trung của Giang Thành đâu có mắt đến ba ngày chứ?”
“Đừng quá bát cẳn! Sóc Phương còn ngồi ở đây.” Tư Mã Tàng đưa mắt lên nhìn.
Người đàn ông đầu trọc liếc nhìn Sóc Phương, giễu cợt nói: “Các anh coi đứa bé này là thiên tài, nhưng theo tôi thấy, chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ tầm thường tự mãn mà thôi!”
Nói xong, người đàn ông đầu trọc cầm điều xì gà trên bàn lên, vênh váo bước ra khỏi phòng.
Đôi mắt của Sóc Phương tràn đầy phẫn nộ, ánh mắt dõi theo người đàn ông đầu trọc đang rời đi.
“Bố, người này là một con chó hoang, không thể tin tưởng được.” Sóc Phương trầm giọng nói.
“Tin không được cũng phải tin.
Mặc dù ông ta vô tâm vô phế nhưng vẫn có chút năng lực.”
“Ông ta có thể giết được Lâm Thần Y sao?”
“Bố không biết, nhưng điều này không quan trọng.
Điều quan trọng là Thiên Kiêu Lệnh!” Tư Mã Tàng ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng nói, “Bố bảo ông ta động đến Lâm Thần Y, chỉ là để chuyển hướng sự chú ý của Lâm Thần Y.
Trên thực tế, bố đã sắp xếp một nhóm người khác đến Giang Thành! “
“Bố muốn làm gì?”
“Lấy lại Thiên Kiêu Lệnh! Thẻ bài này tổng cộng cũng chỉ có 20 cái.
Mười quái vật đứng đầu đó thì không cần cân nhắc nữa.
Mười cái còn lại thì phải giành giựt đến đầu rơi máu chảy, nếu như có Thiên Kiêu Lệnh, Tư Mã thế gia chúng ta vẫn có ưu thế tuyệt đối tại đại hội, nhưng bây giờ Thiên Kiêu Lệnh đã không còn nữa, càng khiến gia tộc bị động hơn so với việc con bị phé, cho nên con chó hoang này cần phải lợi dụng, ông ta chỉ là một quân cờ trong tay bố mà thôi! Đợi đến khi lầy được Thiên Kiêu Lệnh, ông ta cũng trở nên vô dụng! “Tư Mã Thượng Tàng trong mắt loé lên vẻ âm u, trầm giọng nói.
Sau khi Lâm Dương nán lại Dương Hoa không bao lâu, liền đi đến Kỳ Dược Phường.
Anh đã ở lại trong phòng luyện thuốc của Kỳ Dược Phường cả một ngày, mới bị Tần Bách Tùng gọi ra.
“Sư phụ, sao thầy còn ở bên trong vậy? Đã xảy ra chuyện rồi, rồi ren rồi! Thầy còn không nhanh đi xử lý sao?” Tần Bách Tùng vẻ mặt mệt mỏi và bắt lực nói.
“Lại xảy ra chuyện gì sao?” Lâm Dương tò mò hỏi.
“Phần lớn các loại thuốc của Kỳ Dược Phường tôi đã sắp xếp xong rồi, sau đó là vấn đề về nhân viên của Kỳ Dược Phường.
Kể từ sau khi chúng ta tiếp quản Kỳ Dược Phường, ngày nào cũng có người rời khỏi Kỳ Dược Phường.
Giảng viên đã rời đi 11 người, hầu hết học viên đã rời đi.
Phùng Thạch cũng đã rời đi rồi.” Tần Bách Tùng nói.
*Đi thì đi thôi, tôi cũng lười quan tâm đến những người này.” Lâm Dương không thèm quan tâm nói.
“Sư phụ, Phùng Thạch đi thì cũng không thành vấn đè, nhưng những người này, thầy nhất định phải giữ bọn họ lại.”
“Những người nào?” Lâm Dương hỏi.
“Mười thiên tài hàng đầu của Kỳ Dược Phường.” Tần Bách Tùng vẻ mặt nghiêm túc nói: “Trong số những thiên tài này đã có mấy người rời đi rồi, những người còn lại cũng có ý định rời đi.
Sư phụ, ý của tôi là để thầy đích thân ra mặt, nói chuyện với bọn họ.
Tốt nhát là để bọn họ ở lại!
Bắt luận là sự phát triển của Huyền Y Phái hay là sự phát triển Kỳ Dược Phường, những người này đều không thể rời đi.
Nếu như bọn họ rời đi, sẽ là một tổn thát lớn! “
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...