Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần


“E rằng phần lớn là do đạo diễn Đồng chỉ đạo.

Đạo diễn Đồng… đang trả thù chúng ta …” Tào Tiểu Kiều vẻ mặt tái nhọt, run rầy tự lầm bẩm một mình.
“Bố, con… con phải làm sao đây? Con vô tội” Tô Dư muốn khóc không ra nước mắt.
“Đừng lo lắng, bố … bố sẽ tìm ra cách …” Tô Thái khàn giọng nói.
Nhưng mà…ba tỷ!
Gia đình của ông ta cho dù có bán căn nhà này cũng không thể gom đủ số tiền lớn như vậy.
Tô Thái cau mày.
Nhưng chuyện này theo như Lâm Dương thấy, không phải là sự trả thù của đạo diễn Đổng đối với Tô Dư và Tào Tiểu Kiều mà là vu oan giá hoạt Bởi vì người thực sự ép uống rượu chính là đạo diễn Đồng!
Mặc dù cái chết đột ngột của Thái Yến là một tai nạn, nhưng truy cứu đến đạo diễn Đổng và những người khác đều phải chịu một phần trách nhiệm, phần trách nhiệm này, đám người của đạo diễn Đồng có thể sẽ phải bồi thường một số tiền nhất định cho người nhà của người đã khuất.

Đạo diễn Đổng thật ra không quan tâm đến tiền bạc, nhưng nếu như thật sự muốn anh ta bồi thường, đối với anh ta mà nói, tổn thất không chỉ có tiền bạc, mà là thể diện.
Truyền thông không căn cứ, một khi đào bới sâu vào thì tất yếu sẽ bới móc ra toàn bộ quá trình của bữa tiệc, tới lúc đó, một đạo diễn nỏi tiếng như anh ta sẽ bị đỗ nước bản lên người.
Bắt kỳ một nhân vật công chúng nào đều không muốn gặp phải loại chuyện này.
Vì vậy, anh ta phải để Tô Dư gánh vác trách nhiệm này để anh ta trở thành người ngoài cuộc.
Lâm Dương ánh mắt hơi ngưng tụ, thầm nói tên cáo già này rất thật mưu mô.
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên túm lấy quần áo của anh kéo ra một cách thô bạo.
Lâm Dương không chú ý, người loạng choạng suýt chút nữa ngã xuống, quay đầu lại nhìn, là một khuôn mặt tức giận và hung hãng.
“Đều là thứ chó cậu! Đều là cậu hại con gái tôi.

Cậu còn có mặt mũi đứng ở đây sao?” Một tiếng hét vang lên, sau đó hai tay cào vào mặt Lâm Dương.
Lâm Dương không kịp cảnh giác, cảm thấy cơn đau rát dữ dội từ má phải truyền đến, lùi về phía sau mấy bước, đưa tay sờ lên, mới ý thức được má mình đã bị cào rách rồi.
Nhìn lại, người nhe nanh múa vuốt trước mặt mình chính là Lưu Mãn San, vợ của Tô Thái!
Giờ phút này, bà ta hoàn toàn mắt trí, nhảy bổ về phía Lâm Dương, vừa đánh vừa cào, như thể muốn xé nát Lâm Dương mới thôi!
Những người bên cạnh vô cùng kinh ngạc, vội vàng giữ: lấy Lưu Mãn San.
Tô Dư cũng sợ thót tim, lập tức chạy tới ngăn cản.
“Mẹ! Mẹ dừng tay lại mẹ đang làm cái gì vậy? Nhanh dừng lại!!” Tô Dư lo lắng hét lên.
“Các người buông ra, tôi muốn đánh chết súc sinh này!
Buông tay ra, đẻ tôi đánh chết cái thứ phế vật này, đánh chết cái thứ chó này!” Lưu Mãn San hét lên, toàn bộ khuôn mặt của đều méo mó.
Lâm Dương sắc mặt ảm đạm, hoàn toàn không biết Lưu Mãn San này đang phát điên cái gì.

Tô Quảng đang ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt cũng không được tự nhiên lắm.
Dù thế nào Lâm Dương cũng là con rễ của ông ấy, Lưu Mãn San này không phân trần cái gì đã vừa đánh vừa mắng Lâm Dương, thật quá không coi được.
“Đủ rồi!”
Chính vào lúc này, Tô Thái đột nhiên rống lên một tiếng.
Lưu Mãn San lúc này mới dừng lại.
Mọi người đều nhìn Tô Thái.
“Còn chê chuyện chưa đủ phiền phức sao? Cho tôi nghỉ ngơi một chút đi!” Tô Thái trừng mắt nhìn Lưu Mãn San.
Lưu Mãn San trừng mắt lại với Tô Thái rồi nổi giận đùng đùng đẩy người bên cạnh ra.
*Bố, mẹ, chuyện này không liên quan gì đến anh rẻ, hai người đừng trách anh rể.” Tô Dư khoé mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng nói.
“Bố biết.” Tô Thái hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Tiểu Dương thực ra luôn là một đứa trẻ rất thành thực.

Tôi đã nhìn ra điều đó khi còn ở nhà họ Tô.


Nếu như không phải vì cậu ta vào ở rễ, cậu ta vốn dĩ đã có thể sống rất tốt….


Giọng nói của Tô Thái rất trầm thấp, cũng rất khàn.
Trên thực tế, máy năm nay ở nhà họ Tô, Tô Thái đối xử với Lâm Dương khá là công bằng, ít nhất sẽ không giễu cợt chế nhạo anh, hơn nữa quan điểm của ông ta đối với một số chuyện cũng khá công bằng, cho nên ấn tượng của Lâm Dương đối với Tô Thái không tệ.
Lâm Dương không nói gì.
Lại nhìn thấy Tô Thái quay người lại, nhìn Lâm Dương nói: “Tiểu Dương, ở đây không còn chuyện gì của cậu nữa, cậu về đi.”
“Được rồi, bác cả, bác tự mình bảo trọng!” Lâm Dương gật đầu.
Bây giờ bố của người ta cũng đã lên tiếng rồi, Lâm Dương đương nhiên sẽ không mặt dày mà ở lại nữa, vốn dĩ chuyện này cũng không liên quan gì đến anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui