Trong phòng ngoài Tô Thái ra, Tô Quảng cũng có ở đây và một số người bạn của Tô Thái.
Tô Tiểu Khuynh bị đưa ra khỏi nhà, cô bé vẫn chưa đủ tui vị thành niên nên loại chuyện này đương nhiên phải tránh đi.
Tô Dư và Tào Tiểu Kiều vội vàng đến ngay sau Lâm Dương không lâu.
Hai cô gái ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt mở to, run rẫy nhìn chiếc băng ca được đặt trong phòng khách.
Có một thi thể nằm trên cáng, phủ một tắm vải trắng, và thi thể đó … chính là thi thể của Thái Yến.
Hai cô gái ngắn ngơ trong lòng, còn cho rằng mình đang mơ.
Chỉ mơi qua một ngày này ngắn ngủi, người bạn cùng phòng sớm tối sống chung với mình đã nằm trên cáng, lạnh lẽo.
Hơn nữa… thi thể của cô áy còn bị người thân, bạn bè khiêng đến tận nhà để đòi lại công bằng.
Tất cả mọi thứ đều giống như một giấc mơ…
“Họ Tô kia, các ông đã hại chết con gái tôi.
Nếu như hôm nay các ông không trả lại công đạo cho gia đình chúng tôi, tôi nhất định không buông tha cho các ông!” Lúc này, một người đàn ông trung niên đầu trọc, mặc áo sơ mi trắng trừng mắt nhìn Tô Thái hét lên.
Người đàn ông tự xưng là Thái Bình, bố của Thái Yến, cảm xúc kích động, đôi mắt đỏ như máu.
“Ông Thái, chuyện của con gái ông tôi đã biết rồi.
Tôi rất buồn, cũng hy vọng ông có thể kìm nén đau thương.
Về cái chết của con gái ông, phía đội điều tra đã nói rằng cô ấy bị đột tử, không liên quan gì đến con gái tôi, hơn nữa con gái tôi sáng sớm đã gọi điện thoại cho tôi và nói những gì đã xảy ra đêm qua.
Hôm qua nó đến cả rượu cũng không uống đã trực tiếp rời đi, cho nên cái chết của con gái ông, sao có thể liên quan đến con gái tôi chứ? “, Tô Thái cau mày nói.
“Ông đánh rắm hả! Làm sao không liên quan gì đến con gái ông? Con gái tôi hoàn toàn không biết uống rượu, nhưng con gái ông lại ép nó uống! Con gái tôi mới không cần thận uống nhiều hơn, nên con gái tôi mới gặp phải bắt trắc! Cho nên quy gốc rễ, con gái của ông mới là hung thủ!
” Thái Bình mắng.
Người nhà họ Thái ở bên cạnh vừa nghe vậy, toàn bộ đều khóc lóc, chỉ vào Tô Dư và mắng chửi là hung thủ giết người.
Tô Dư hoàn toàn sững sờ.
Lâm Dương cũng vô cùng sửng sốt.
Anh bước tới, trầm giọng hét: “Ai nói với các ông là Tiểu Dư bảo con gái của ông uống rượu?”
Đây hoàn toàn là vu khống trần trụi!
“Anh rể!” Tô Dư đôi mắt sáng lên, trong lòng vui mừng khôn xiết.
“Tiểu Dương?” Tô Thái hơi nhíu mày.
“Lâm Dương, sao con lại đến đây?” Tô Quảng vô cùng sững sốt.
“Bác cả, bố vợ, là Tiêu Nhan đã gọi điện thoại cho con, nên con vội vàng chạy tới.” Lâm Dương nói.
“Tôi nghe nói rằng cậu cũng đến dự bữa tiệc rượu tối qua sao? Đây rốt cuộc là sao vậy?”, Tô Thái trầm giọng hỏi.
Lâm Dương lập tức kể lại những chuyện đã xảy ra tối qua.
Tô Thái vừa nghe vậy liền lên tiếng: “Ông Thái, phàm chuyện gì cũng phải có bằng chứng, nêu như ông có chứng cứ thì lấy ra, nếu như không có thì mời người của ông lập tức rời khỏi nhà tôi, néu không tôi sẽ gọi cảnh sát!”
“Chứng cứ không có, nhưng có nhân chứng!” Thái Bình cười lạnh nói.
Người nhà họ Tô kinh ngạc.
“Nhân chứng là ai?”
“Bạn cùng phòng của bọn họ! Bạn học Chu Viên Viên!”
“Cái gì?”
Tô Dư và Tào Tiểu Kiều như bị sét đánh, còn cho rằng bọn họ đã nghe nhằm rồi.
“Tô Thái, hôm nay tôi đến đây chính là muốn xem thử thái độ của gia đình các ông.
Nếu như nhà ông có thái độ tốt, với cá nhân tôi, tôi cũng có thể chấp nhận.
Nếu như nhà họ Tô các ông thái độ quá tồi tệ, thì chúng tôi sẽ kiện ra tòa.
Tôi nói cho ông biết, bạn học Chu Viên Viên đã đồng ý đòi lại công đạo cho Tiểu Yến nhà tôi.
Nếu như thực sự khởi kiện, cô ấy sẵn sàng ra hầu tòa để làm chứng! Nhưng mà tôi cũng không phải là người vô tình.
Con gái ông và con gái tôi dù sao cũng là bạn cùng lớp, tôi sẽ cho gia đình các ông một cơ hội! Nội trong tuần này, ông có thể gom được 3 tỷ tiền bồi thường và đưa đến nhà chúng tôi, thì chuyện này sẽ bỏ qua như vậy, nếu không, thì chuẩn bị bảo con gái ông ngồi tù đi!”
Thái Bình tức giận nói, sau đó xua tay dẫn người nhà họ Thái rời đi.
Tô Thái vội vàng đuồi theo: “Ông Thái, ông Thái…”
Nhưng người nhà họ Thái không thèm quan tâm đến ông ta.
Không lâu sau, người nhà họ Thái đã đi hết.
Tô Thái vẻ mặt chán nản quay trở lại căn phòng.
“Không thể nào… Viên Viên… sao có thể làm ra chuyện như vậy?” Tô Dư đôi mắt trũng sâu, lầm bẩm nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...