Người bình thường một khi dính vào, chắc chắn sẽ toi mạng.
Hơn nữa ở khoảng cách gần như vậy, Lâm Dương muốn trốn cũng không thể nào trốn được.
Bụi bay tung tóe, một bộ phận trực tiếp dính vào tay và cổ của Lâm Dương, cho dù là rơi trên cánh tay, cũng xuyên qua quần áo trong thời gian cực đoan, tiếp xúc với thân thể của Lâm Dương.
“Hả?”
Người của Huyền Y Phái ở bên này vô cùng hoảng sợ.
Trước sau ba giây, da thịt của Lâm Dương trực tiếp trở nên tái xanh, cả người đều không bình thường.
“Anh ta đã trúng độc rồi!”
“Hahaha, anh ta xong rồi!”
Kỳ Dược Phường ở bên này lại la hét lên, tất cả mọi người đều vô cùng phấn khích.
“Yên tâm, anh không chết được đâu.
Tất cả dược liệu mà tôi điều chế ra chỉ có thể phé bỏ anh, không thể giết được anhl”
Phường chủ của Kỳ Dược Phường hét lên, sau đó lại vẫy tay.
Vút vù vùi Một viên đan dược giống như sao băng bay tới, trực tiếp đánh vào người Lâm Dương.
Đan dược đó lại giống như nước, khi chạm vào cơ thể Lâm Dương, trực tiếp hóa thành chất lỏng rồi biến mắt, trong phút chốc, làn da xanh đen của Lâm Dương trở nên vô cùng tái nhợt, người cũng lùi lại mấy bước, có chút đứng không vững, đến hơi thỏ cũng trở nên cực kỳ gấp gáp.
Chiến Dược không thể dùng tay, không thể dùng chân, không thể dùng kim.
Đánh bại đối thủ, toàn là dựa vào thuốc!
Từ luyện thuốc cho đến dùng thuốc, đều dựa vào sự hiểu biết của bản thân về thuốc.
Đây là quy tắc!
Cũng là cách trực quan nhất để phản ánh sự hiểu biết và cách sử dụng thuốc của một người!
Nhưng hiện tại, phường chủ của Kỳ Dược Phường đã chiếm được cơ hội trước, trên người Lâm Dương đã trúng phải loại kịch độc.
Một khi anh ngã xuống, cũng đồng nghĩa với việc thua cuộc.
Mọi người có mặt tại hiện trường vừa kích động vừa lo lắng.
Không ai nghĩ rằng trận chiến thuốc này lại diễn ra nhanh chóng như vậy.
Nhưng vào lúc này, Lâm Dương cũng không vội vàng, lầy ra một viên bùn dược do mình tự chế ra, bỏ vào trong miệng.
“Giải độc sao?” Phường chủ của Kỳ Dược Phường cười nhạt: “Độc dược do phường chủ này luyện chế ra, sao có thể dễ dàng giải được như vậy?
Nhưng lời nói vừa rồi rơi xuống.
“Hội”
Lâm Dương thở ra một hơi trọc khí, sau đó sắc mặt tái nhợt của anh dần dần hồng hào trở lại, thân thể vốn không thể đứng thẳng được cũng trở nên thẳng tắp, hoàn toàn không có chút dấu hiệu của trúng độc!
Tà Phương chủ của Kỳ Dược Phường sững sờ.
“Là giả đúng không?”
“Anh ta … anh ta thực sự giải được độc sao?”
Người của Kỳ Dược Phường ở xung quanh nhãn cầu cũng sắp rớt ra ngoài rồi.
“Tại sao? Đường đường là độc do phường chủ của Kỳ Dược Phường luyện chế ra… chỉ có chút trình độ này thôi sao?” Lâm Dương vỗ vỗ quần áo, nhàn nhạt hỏi.
“Chuyện … chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Phường chủ của Kỳ Dược Phường lùi lại phía sau nửa bước, đờ người ra, sau đó vẻ mặt tràn đầy hung hãng, lại vung tay về phía Lâm Dương, rống lên một tiếng: “Tôi không tin! Nằm xuống cho tôi! Nằm xuống!”
Ngay tức khắc, bụi, bùn thuốc và thậm chí cả thuốc nước, giống như một từng đạo ám khí, đập vào người Lâm Dương.
Vuốt vù vù…
Lâm Dương không kịp tránh né, trên người lại trúng hơn mười loại độc dược, đôi chân mềm nhũn ra, suýt chút nữa quỳ trên mặt đắt, trong miệng phun ra ngụm máu đen …
“Thế nào? Độc dược của phường chủ này có lợi hại không?” Phường chủ của Kỳ Dược Phường hung hãng hỏi.
Nhưng mà, Lâm Dương lại chậm rãi ngẳng đầu lên, lau vết máu trên miệng, lộ ra một tia giễu cợt: “Phường chủ của Kỳ Dược Phường, chẳng qua chỉ như vậy!”
Ngay khi giọng nói rơi xuống, làn da đầy màu sắc của Lâm Dương từ từ khôi phục trở lại, đầu tiên là chuyển sang màu trắng tái, sau đó dần dần trở nên hồng hào và biến thành nước da bình thường.
Còn cơ thể lung lay sắp đổ đó của anh, cũng thẳng tắp lên một lần nữa.
Phường chủ của Kỳ Dược Phường trợn to đôi mắt, ngây người nhìn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...