Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần
“Hơn mấy ngàn bông.”
“Ha, chắc chắn là người của học viện Huyền Y Phái đến mua, không sai được!” Tiêu Sĩ Kiệt ở bên này cười lạnh một tiếng nói.
“Chúng ta đã tăng giá gắp trăm lần, bọn họ vẫn muốn mua sao? Không ngờ học viện Huyền Y Phái này thực sự tiền tài giàu có.” Tây Nhu Thiến cười nhẹ một tiếng nói.
“Còn không phải sao, Tiểu Thiến, cô không biết đó thôi, đứng sau học viện HuyềnY Phái chính là tập đoàn Dương Hoa! Tập đoàn Dương Hoa rất giàu có!” Vương Băng Điệp vội vàng nói.
*Phường chủ, Huyền Y Phái đã đến mua thuốc, vậy chúng ta có bán hay không? Có nên tăng giá một chút nữa không?” Một thiên tài cẩn thận hỏi.
“Không, đừng cần tăng nữa.
Cứ theo giá gấp trăm lần này.
mà bán cho bọn họ.
Hơn nữa bọn họ muốn bao nhiêu chúng ta cứ bán bấy nhiêu!” Phường chủ của Kỳ Dược Phường thờ ơ nói: “Có tiền tại sao lại không kiếm chứ?
Mấy ngàn đoá Nông Dương Hoa này một khi bán ra, Kỳ Dược Phường của chúng ta sẽ phát tài.
Học viện Huyền Y phái của anh ta nhất định sẽ thương cân động cốt, thậm chí đến tập đoàn Dương Hoa cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Đây không phải chính là thứ mà chúng ta muốn nhìn thấy Sao? “
Ai nấy đều sáng mắt lên.
“Phường chủ thật cao minh!” Phùng Thạch lập tức khen ngợi nói.
“Được rồi, tất cả mọi người lui xuống đi, tôi muốn nói chuyện riêng vài lời với Phùng Phó Phường Chủ.” Phường chủ của Kỳ Dược Phường xua tay nói.
“Vâng.”
Mọi người gật đầu và rời khỏi đình nghỉ mát.
Ngay khi mọi người vừa rời đi, sắc mặt của Phường chủ Kỳ Dược Phường liền tối sầm lại, đột nhiên lật úp toàn bộ quân cờ trên bệ đá xuống đắt.
Rằm rằm rằm…
Các quân cờ nằm rải rác.
Phùng Thạch sửng sốt.
“Phường chủ! Ông như vậy là …” Phùng Thạch cẩn thận hỏi.
“Xem ra Tư Mã Sóc Phương quả thực đã bị phế rồi!”
Phường chủ Kỳ Dược Phường quay lưng với Phùng Thạch, lạnh lùng nói.
“Cái gì?” Phùng Thạch vô cùng hoảng sợ, không thể nào tin nổi nhìn phường chủ của Kỳ Dược Phường “Phường chủ, không phải là ông nói… đây chỉ là tin đồn, là nghe nhằm đồn bậy, đều là tin nhảm sao?”
“Tin nhảm cũng chưa chắc là giả! Hơn nữa… gia tộc Tư Mã đột nhiên muốn Kỳ Dược Phường đưa mười thiên tài này đến gia tộc Tư Mã của ông ta.
Đã có thể chứng thực được tin tức này rồi!” Phường chủ của Kỳ Dược Phường âm trầm nói: “Tôi vẫn còn tự hỏi tại sao gia tộc Tư Mã đột nhiên muốn người, bây giờ mới hiểu ra, Tư Mã Sóc Phương bị chém rồi, bọn họ gấp rút cần những thiên tài khác đến hỗ trợ cho gia tộc Tư Mã! Ứng phó với đại hội!
Hừ, Gia tộc Tư Mã này coi Kỳ Dược Phường của chúng ta là cái gì! Là thuộc hạ của bọn họ sao? “
Phường chủ của Kỳ Dược Phường cảm xúc cực kỳ kích động, giận tím mặt.
“Phường chủ bớt giận, hiện tại người vẫn đang ở trong tay chúng ta, chúng ta không gửi người tới nữa không phải là được rồi sao?” Phùng Thạch vội vàng nói.
“Không gửi người tới sao? Cơn phẫn nộ của gia tộc Tư Mã ông sẽ đến gánh chịu sao? Mặt dù Tư Mã Sóc Phương đã bị phế rồi, nhưng quyền lực của gia tộc Tư Mã vẫn còn ở đó, nền tảng vẫn còn.
Tư Mã Tàng đó không phải là người chết! Nếu như ông ta ra tay, Kỳ Dược Phường của chúng ta không chết cũng tàn phé!” Phường chủ của Kỳ Dược Phường trừng mắt nhìn Phùng Thạch nói.
Phùng Thạch mở miệng, không nói nên lời.
“Vậy … phường chủ, chúng ta phải làm sao đây?”
“Để tôi suy nghĩ một chút!”
Phường chủ của Kỳ Dược Phường nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Hai người ngồi trong đình nghỉ mát, suy nghĩ về đối sách.
Khoảng một giờ đã trôi qua.
Giảng viên Chu lại chạy lon ton vào, vẻ mặt của ông ta vẫn căng thẳng và vội vã.
*Giảng viên Chu, lại có chuyện gì vậy?” Phường chủ của Kỳ Dược Phường cáu kỉnh hỏi.
“Phường chủ, ba nghìn bông Nông Dương Hoa đã được bán ra toàn bộ rồi, chúng ta đã lãi được 90 tỷ!” Giảng viên Chu nói.
“Tốt lắm, tốt lắm!” Phường chủ của Kỳ Dược Phường thở phào nhẹ nhõm.
Đây thì ra là một tin tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...