Anh tin rằng đả kích trên các phương diện đã gióng lên hồi chuông cảnh báo cho Kỳ Dược Phường, Kỳ Dược Phường có lẽ phải thỏa hiệp mới đúng.
Tuy nhiên, Tần Bách Tùng lại là sắc mặt mập mờ, ông ấy do dự một chút, mới nói: “Không có.
”
“Thật sao?” Lâm Dương cau mày.
Đột nhiên, anh dường như nhận ra được điều gì đó, nhìn chằm chằm vào Tần Bách Tùng nói: “Bách Tùng, ông quay người lại.
”
“Quay người lại để làm gì?” Vẻ mặt của Tần Bách Tùng không được tự nhiên, ho khan một chút, lại điều chỉnh thân hình đối mặt với Lâm Dương.
Lâm Dương sắc mặt trầm xuống, lập tức giơ tay ra, ấn lên bả vai của Tần Bách Tùng, sau đó vặn người.
Tần Bách Tùng lập tức quay lưng về phía anh.
Tuy nhiên, vừa quay qua, Lâm Dương đã nhìn thấy dải băng thấp thoáng dưới áo sơ mi của Tàn Bách Tùng.
Anh vén quần áo của Tần Bách Tùng lên, lại nhìn thấy trên tắm lưng già nua của ông ấy mình đầy thương tích, khắp nơi đều là vết tích vừa mới băng bó, thậm chí có những chỗ còn đang chảy máu.
Lâm Dương sắc mặt lạnh lùng: “Ông làm sao vậy?”
Sư phụ, tôi không sao, tôi chỉ là… chỉ là bị vấp ngã … “Tân Bách Tùng vội vàng kéo áo xuống, trên mặt già nua cười nói.
Bị vấp ngã sao?
Loại lý do này có thể lửa được Tô Nhan, chứ không lừa được Lâm Dương.
“Cái gì? Tần Bách Tùng, ông cũng học được cách nói dối tôi rôi sao?” Lâm Dương vẻ mặt lạnh lùng nói.
“Sư phụ, tôi …” Tần Bách Tùng mở miệng, sau đó thở dài một hơi, thấp giọng ni Sư phụ, có những chuyện, tôi cũng không biết nên nói thế nào…”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Dương lập tức truy hỏi.
Tần Bách Tùng không nói gì, chỉ ra hiệu cho Lâm Dương đi theo ông ấy đến con đường trước mặt.
Hai người đi qua hành lang dài và đến phòng triển lãm báo cáo lớn nhất ở trung tâm học viện.
Chỗ này là nơi giảng viên của học viện công khai giảng dạy hoặc là tiến hành báo cáo học tập, địa điểm rất rộng, có thể chứa hàng nghìn người.
Lúc này, cổng của đại sảnh tấp nập người ra vào, có thể nhìn thấy rất nhiều giảng viên của học viện và một só nhân viên y tế mặc áo blouse trắng ra ra vào vào, Tần Ngưng và Nhan Khả Nhi đều ở đó.
Khi nhìn thấy Lâm Dương đi tới, sắc mặt của máy người đột nhiên thay đổi, sau đó lần lượt nặn ra nụ cười và chào hỏi Lâm Dương.
Lâm Dương sớm đã nhìn ra khuôn mặt gượng cười của mọi người rồi.
Điều khiến Lâm Dương càng thêm hoảng hốt chính là vét máu trên người bọn họ.
Mặc dù còn chưa vào cửa, Lâm Dương đã có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, cũng như tiếng rên rỉ lúc ẳn lúc hiện.
Anh im lặng trong ba giây, sau đó bước nhanh mấy bước vào giảng đường.
Sau khi vào cửa, Lâm Dương sững người ngay lập tức.
Lại nhìn thấy toàn bộ giảng đường đã bị chật cứng bởi vô số người.
Hội trường được phân thành hai loại người.
Một loại là bệnh nhân bị chắn thương.
Một loại là nhân viên y tết Các bệnh nhân bị chấn thương nằm trên sàn giảng đường, các nhân viên y tế đang truyền dịch, băng bó vết thương cho họ.
Trong nháy mắt, có hàng ngàn người đã bị thương!
Hơn nữa hầu hết đều bị thương bởi vũ khí sắc nhọn, các bộ phận bị thương gần như là toàn bộ gân cơ tay, chân, ngoài ra còn có nhiều vét thương ở thắt lưng bụng, máu chảy ò ạt…
Sắc mặt của Lâm Dương lập tức trở nên lạnh lùng.
“Lâm thần y đến rồi!”
“Tốt quá rồi, Lâm thần y đã tới rồi, tay của tôi được cứu rồi!”
“Lâm thần y, cứu tôi với, tôi vẫn muốn học y, tôi vẫn muốn làm bác sĩ! Tay tôi không thể bị phế được, Lâm thân y!”
“Lâm thần y, xin hãy chữa trị cho tôi đi!”
Rất nhiều người nhìn thấy Lâm thần y đứng ở cửa, lần lượt đứng dậy hò hét, trên mặt ai nấy cũng đều tràn đầy vẻ kích động và ngưỡng mộ, như thể là nhìn thấy vị cứu tỉnh.
Lâm Dương quét qua một vòng, sắc mặt vô cùng ảm đạm, nhưng vẫn có nặn ra nụ cười nói: “Mọi người yên tâm, vết thương của các anh đối với tôi mà nói không khó chữa trị.
Xin cho tôi một chút thời gian, tôi đảm bảo sẽ khiến mọi người bình phục như ban đầu!”
“Thật không?”
“Tuyệt quá rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...