Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần
Tiểu Cụ ngơ ngác.
Lâm Dương cũng kinh ngạc.
Lúc trước thấy Sóc Phương còn là người có cốt khí, sao giờ lại yếu như vậy rồi?
Bóp!
Bốp!
Bốp!
Bốp…
Lúc này, một chuỗi tiếng bạt tai vang lên.
Thấy Sóc Phương nâng tay lên, đánh thật mạnh lên mặt mình.
Tất cả mọi người đều choáng váng.
Smith ngồi ở góc, dựa lưng vào tường, ngây ngốc nhìn Sóc Phương.
Lâm Dương cũng trầm mặc.
Cỡ mười cái tát, Sóc Phương ngừng lại.
Giờ phút này hai bên mặt anh ta đã sưng lên.
“Thần… Thần y Lâm, anh nhìn xem… Được rồi chứ?” Sóc Phương miệng phát âm không rõ xin tha.
Sự nhận thua của Sóc Phương khiến Lâm Dương trở tay không kịp.
Anh nhìn bộ dạng thê thảm, thống khổ của Sóc Phương, hít sâu một hơi, nhàn nhạt nói:”Nếu cậu đã biết là mình sai rồi, tôi cũng không đuổi cùng giết tận nữa.
Nhưng tôi hy vọng cậu ghi nhớ rõ bài học hôm nay, đừng có đụng đến tôi, nêu không lần sau cậu rơi vào tay tôi, tới lúc đó đừng trách tôi nhẫn tâm.” Lâm Dương mặt không biểu cảm nói.
“Lâm thần y yên tâm, từ nay về sau Sóc Phương sẽ không dám làm kẻ địch của anh nữa, tuyệt đối không dám!” Sóc Phương quỳ dưới đắt, lại còn dập đầu với Lâm Dương.
“Cậu tự thu xếp ổn thỏa đi!” Lâm Dương nhàn nhạt nói, xong liền muốn rời đi.
“Lâm thần y, xin anh dừng bước.” Sóc Phương hét lên.
*Còn chuyện gì nữa?” Lâm Dương quay đầu lại.
“Bản lĩnh của Sóc Phương không bằng người, thất bại thảm hại dưới tay Lâm thần y.
Theo quy định, Thiên Kiêu lệnh trong tay Sóc Phương phải được giao cho anh, anh sẽ trở thành Thiên Kiêu mới! Đồng thời dựa vào Thiên Kiêu lệnh đến đại hội chứng thực thân phận hạt giống(*)!
Có lệnh này rồi, sẽ có thân phận hạt giống, anh sẽ có rất nhiều lợi ích.
” Sóc Phương lấy ra từ trong túi áo một lệnh bài viền vàng khảm ngọc, dâng lên Lâm Dương bằng cả hai tay.
(*)trong thi đấu, khi tiến hành phân nhóm đấu loại, những vận động viên tương đối mạnh được xếp trong các nhóm gọi là hạt giống Lâm Dương khó hiểu nhìn lệnh bài này, nhưng lại thấy trên lệnh bài có đánh dấu một con só viết chữ in.
“Hai mươi?”
“Đây là thứ hạng!” Sóc Phương khẽ nói: “Tôi đứng thứ hai mươi trong bảng Thiên Kiêu.”
“Bảng Thiên Kiêu là gì?”
“Chính là danh sách hạt giống của đại hội.
Đại hội thiết lập tổng cộng hai mươi tuyển thủ hạt giống.
Hai mươi người này sẽ được miễn phần lớn các bước sàng lọc của đại hội, trực tiếp tiến vào khu vực thử thách trọng điểm.
Đó cũng là một loại lợi ích.Tất nhiên, tiền đề là Lâm thần y anh phải cầm miếng lệnh bài này đi chứng thực thân phận hạt giống.
” Sóc Phương trả lời.
“Nói như vậy tức là có miếng lệnh bài này, cậu cũng có tư: cách tham gia đại hội?” Lâm Dương hỏi.
“Đúng vậy, Tư Mã thế gia chúng tôi cũng vì có tắm lệnh bài mà có tư cách đến tham gia đại hội.
Hiện giờ tôi đã bại dưới tay anh, Lâm thần y.
Chiếu theo quy tắc của bảng Thiên Kiêu, tôi nhất định phải giao lệnh bài này cho anh, xin anh hãy nhận lấy.” Sóc Phương nói.
“Vậy sao?”
Lâm Dương khẽ cau mày, nhìn chằm chằm vào tắm lệnh bài, cuối cùng vẫn đưa tay ra cầm lấy.
Nhưng ngay khi anh vừa tắm cầm lệnh bài viền vàng khảm ngọc, Sóc Phương bỗng nhiên nhanh chóng lấy từ trong ống tay áo ra một khẩu súng lục, không chút do dự nhằm bắn Lâm Dương.
Ở khoảng cách gần như vậy, cho dù Lâm Dương có bản lĩnh cực lớn cũng không có cách nào tránh được viên đạn, hơn nữa cũng không kịp dùng ngân châm chặn viên đạn!
Pằng!
Tiếng súng phát ra.
Viên đạn ngay lập tức găm vào ngực Lâm Dương, máu tươi bắn tung tóe.
Lâm Dương liên tục lùi về phía sau.
Nhưng Sóc Phương không hề dừng lại mà điên cuồng bóp cò.
Pằng!
Pằng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...