Lâm Dương xoay người cất đi đến chỗ anh ta.
“Hiện tại, không ai có thể giúp anh đi?”
Gương mặt chữ điền của Sóc Phương âm trầm, sao ngờ được rằng sức lực của Lâm Dương lại mạnh mẽ đến như thế.
Anh ta hít một hơi thật sâu, tư thế chuẩn bị nghênh chiến.
Nhưng mà lúc này Lâm Dương lại đâm ngân châm lên trên người mình.
“Không giỡn với anh nữa! Tốc chiến tốc thắng nào, vợ tôi còn đang đợi tôi đó!”
“Anh nói cái gì?” Sóc Phương sửng sốt.
Không chơi nữa?
Có ý gì? Chẳng lẽ người này nãy giờ còn chưa dùng hết sức à?
Sóc Phương chau mày, sắc mặt mắt tự nhiên vô cùng.
Anh ta chính là tuyển thủ hạt giống của đại hội mà phía chính phủ đã nhận định, địa vị cao vô cùng.
Nhà họ Tư Mã trước kia thật ra cũng không được xem như là một dòng họ mạnh mẽ ở Yến Kinh, nhưng bởi vì có thiên tài là anh ta, mới cứng rắn lấy được một vị trí trong dòng tộc lớn.
Vì sao?
Bởi vì tất cả mọi người cho rằng, Sóc Phương sẽ tỏa sáng rực rỡ trong đại hội sau, dẫn dắt nhà họ Tư Mã một bước lên trời, một bước lên mây, được không biết bao nhiêu chỗ tốt!
Toàn bộ nhà họ Tư Mã, vì một mình anh ta mà quật khởi.
Cho nên người ngoài có thể ngó lơ bất kỳ một ai trong nhà họ Tư Mã, nhưng lại không dám khinh thường Tư Mã Sóc Phương!
Nhưng hiện tại, mình dùng hết toàn lực đầu với một người mà người đó nói với mình, anh còn chưa dùng hết sức?
Đây là khiêu khích!
Là miệt thị!
Là vũ nhục!
Đây là đang nghi ngờ quyền uy của nhà họ Tư Mã!
Sóc Phương thầm hừ ra tiếng, trong mắt đã có sát khí xẹt qua.
“Tuy rằng không biết lời anh nói có phải mạnh miệng hay không, nhưng trong tất cả những đối thủ mà tôi biết, anh là người đầu tiên dám khinh thường tôi, thần y Lâm, hôm nay nếu không đánh bại anh, chuyện truyền ra ngoài, tôi chẳng phải sẽ thân bại danh liệt hay sao? Thiên Kiêu Lệnh trên người tôi không phải là chắp tay dâng cho anh rồi sao?” Sóc Phương lạnh lùng nói.
*Thiên Kiêu Lệnh? Đó là cái gì?” Lâm Dương rất khó hiểu.
“Anh không cần biết, vẫn là để tôi nhìn thấy thực lực chân chính của anh đi.
” Tư Mã Sóc Phương thấp giọng nói, hai chân bước đi, hiên ngang phóng đến chỗ Lâm Dương.
Động tác của anh ta tách ra hợp lại, cơ bắp hai tay căng phồng lên, lòng bàn tay còn vận chiêu thức khéo léo cùng mạnh mẽ.
XetI Đang tới gần, trảo của Sóc Phương chớp lấy thời cơ, ra tay trước, một chưởng đánh tới bả vai của Lâm Dương, mà sau một chưởng này, anh ta lại thêm một chưởng, chụp thẳng đến ngực.
Hai chưởng cùng đến, góc độ cực kỳ xảo quyệt.
Nhưng mà này hai chiêu nhìn thì lại không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Chợt nhìn thấy thấy, công kích chủ động này của Sóc Phương, thực ra lại đánh xuống, hai chưởng của anh ta đều có khéo léo hàm xúc, nếu như Lâm Dương đưa tay ra chắn, nhất định sẽ bị chiêu thức khéo léo đánh thương, lộ ra sơ hở, một khi như thế, Sóc Phương tiện đường thừa thế xông lên, bị thương nặng thậm chí đánh bại Lâm Dương.
Chỉ là Lâm Dương căn bản không suy xét ngăn cản công kích này của Sóc Phương, mà là trong khoảnh khắc Sóc Phương phát động công kích cũng đánh ra một quyền, đánh thẳng tới ngực.
Sóc Phương hơi kinh ngạc, ánh mắt ngưng trọng, dứt khoát đối chiêu với Lâm Dương.
Anh ta phát động công kích sớm, lực tay cùng chưởng toàn bộ đánh lên người Lâm Dương.
Tiếng vang nặng nè vang lên.
Chiêu thức khéo léo cùng mạnh mẽ đồng loạt va chạm.
Nếu là người thường, chỉ sợ đã nứt xương hộc máu từ lâu.
Nhưng thân mình Lâm Dương chỉ hơi lung lay nhẹ, bước chân bát động, nắm tay xuất ra.
“Cái gì?” Sóc Phương hơi giật mình, hoàn toàn không thể tin nắm tay của mình lại chỉ phát ra lực tới như vậy.
Lúc này nắm tay của Lâm Dương đã đánh tới, rơi xuống ngực anh tat Cốp!
Giống như bị búa lớn đánh tới.
Tròng mắt Sóc Phương co rút, thân hình lõm về sau, trong miệng trực tiếp phun ra ngụm máu tươi, thân mình mét tám bị chắn bay hơn năm mét, đụng gãy nát cái bàn, ngã trên mặt đất.
“Cậu chủ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...