“Sóc Phương, anh… đồ khốn nạn!” Tô Nhan mắng.
*Cô Tô Nhan, nếu như cô và anh Sóc Phương náo loạn đến thế này, e rằng sau này chúng ta cũng không làm bạn được nữa rồi!” Đúng lúc này, một người đàn ông hói đầu từ trong khách mời bước ra, khuôn mặt tràn đầy vẻ giễu cọt nói với Tô Nhan.
“Đúng vậy, còn có công ty của chúng tôi!”
“Tôi tuyên bố, Tập đoàn Hói Hồng của chúng tôi sẽ chấm dứt hợp đồng với Quốc tế Duyệt Nhan một cách vô điều kiện!”
“Còn có công ty của chúng tôi …”
Nhiều khách khứa đứng ra, lần lượt bày tỏ thái độ.
Tô Nhan ngay lập tức bị cô lập không viện trợ.
Cô trừng to mắt, không thể nào tin được nhìn đám người, trong lòng không biết có bao nhiêu uất ức.
Nhưng lúc này, cô có thể làm gì được? Nhẫn nhịn những uất ức và nước mắt, cắn răng chịu đựng, quay người chạy ra khỏi hội trường.
“Tiện nhận! Cô sẽ hồi hận.
” Sóc Phương nheo mắt nói.
Tuy nhiên, lúc này, Smith dường như mới lấy lại thần trí sau cú sốc.
“Sóc Phương … anh … anh vừa mới nói gì vậy? Ai bị đuổi ra ngoài?” Anh ta lẫm bẩm hỏi.
Phản ứng của Smith khiến Sóc Phương cảm thấy có điều gì đó không ổn.
“Anh Smith, anh nói gì vậy?” Sóc Phương nhìn anh ta một cách kỳ lạ.
“Tôi đang hỏi anh, vừa rồi anh nói cái gì? Anh ….
có phải là nói anh đã đuổi anh Lâm Dương ra ngoài không?” Smith tròn mắt nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Đúng vậy, thế nào? Không lẽ anh Smith còn biết tên phé vật Lâm Dương đó sao?” Sóc Phương hỏi, nhưng sâu thẳm trong đáy mắt của anh ta là sự bối rối vô tận.
Tuy nhiên, ngay sau khi những lời này rơi xuống, Smith đột nhiên trở nên mất trí, anh ta túm lấy cổ áo Sóc Phương và hét lên một cách điên cuồng: “Ý của anh là nói, anh Lâm Dương đã đến đây… còn bị anh đuổi ra ngoài?
Có đúng không?”
“Vậy thì có sao? Anh Smith, chỉ là một thứ rác rưởi vô dụng, tại sao ông lại kích động như vậy?” Sóc Phương hất tay Smith ra, lạnh lùng nói.
Smith sững sờ, không thể nào tin được nhìn Sóc Phương, sau đó chỉ vào mũi anh ta mà chửi rủa: “Anh … ngu ngốc! Dốt nát!”
Ngay sau khi giọng nói vừa rơi xuống, liền đột nhiên quay.
đầu rời khỏi hội trường.
“Anh Smith! Anh Smith!” Sóc Phương vội vàng đuổi theo.
Tuy nhiên, đối phương căn bản không thèm quan tâm, đi thẳng vào thang máy.
“Thiếu gia, có chuyện gì vậy? Anh Smith bị sao vậy?”
Người của Sóc Phương bước tới, đầu óc mờ mịt hỏi.
“Anh hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?” Sóc Phương dừng bước, cau mày, suy nghĩ một lúc rồi trầm giọng nói, “Lập tức đi điều tra Lâm Dương đó cho tôi, sau đó điều tra xem anh ta có liên quan gì đến anh Smith, có tin tức gì, lập tức thông báo cho tôi ngay! “
“Vâng, nhưng mà thiếu gia, cuộc triển lãm của chúng ta …
vẫn sẽ tiếp tục sao?”
“Tiếp tục, đương nhiên là tiếp tục.
Cho dù anh Smith đi rồi, nhưng ít nhất cũng sẽ không hủy buổi triển lãm đúng chứ?
Anh ta có thể tự tát vào mặt mình sao? Gọi người đi tìm anh ta, tôi sẽ ở lại đây để chủ trì! Nói với anh ta, cho dù xảy ra chuyện gì, anh ta có yêu cầu gì, tôi đều sẽ đáp ứng anh ta! ” Sóc Phương khịt mũi lạnh lùng nói.
“Vâng.
”
Người đó gật đầu rồi chạy đi.
Cùng lúc đó, thang máy đã đến tầng một.
Tô Nhan che khuôn mặt nhỏ nhắn bước nhanh đi ra ngoài.
Người qua đường đều lần lượt liếc nhìn.
Lâm Dương vẫn đứng ở ven đường hút thuốc chờ.
Anh đã bắt một chiếc taxi và đang đợi Tô Nhan, cô thư ký cũng đã đến rồi.
“Sao lại lâu như vậy?” Lâm Dương dụi điều thuốc trong tay, nhìn Tô Nhan đang cúi đầu bước nhanh tới.
“Gặp một khách hàng lớn, nói chuyện vài câu, chúng ta trở về thôi.
” Tô Nhan vội vàng nói, liền muốn bước lên taxi.
Nhưng vào lúc này, Lâm Dương đột nhiên nắm lấy cổ tay của cô kéo lại.
“Làm cái gì vậy?” Tô Nhan hơi giật mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...