Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần


“Bạn à? Quan hệ rất thân với anh sao? Nếu như chỉ là bạn bình thường, vậy thì không cần thiết đâu.

” Smith nói.

Thân phận hiện tại của anh ta, không phải người nào cũng có thể đến làm quen, không phải người nỏi tiếng, cũng sẽ không thể lọt vào mắt anh ta.

“Yên tâm, sẽ rất thân mật ngay lập tức.

” Sóc Phương nheo mắt cười nói, một tia sáng kỳ lạ xẹt qua đáy mắt sâu thẳm đó.

*Ò2?” Smith sững sờ một chút, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, trên mặt lập tức nở một nụ cười tràn đầy tháu hiểu.

“Hahahaha…”
Thang máy đã đến tầng một, cửa từ từ mở ra.

Tô Nhan lôi Lâm Dương ra ngoài.


Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tức giận, lôi đến lề đường, muốn bắt một chiếc taxi.

Nhưng vào thời gian này, đường phố đang kẹt xe, tãi cũng không dễ bát.

“Anh về khách sạn nghỉ ngơi trước đi, biết chưa?” Tô Nhan tâm phiền ý loạn, lạnh lùng nói.

“Xem ra em không đi không được phải không?” Lâm Dương khàn giọng nói.

“Lâm Dương, tôi chỉ là muốn tranh giành một chút cơ hội!
Tôi chỉ là muốn chiến đấu vì tương lai của mình! Chỉ như: vậy thôi, chuyện này không lẽ cũng sai sao?” Khoé mắt của Tô Nhan đỏ bừng lên, chất vấn anh.

“Không sai? Em đã quên em là ai rồi sao? Cho dù em không có tình cảm với tôi! Không lẽ cũng không thể suy nghĩ cho tôi một chút sao? Em chắc cũng biết Sóc Phương đó có ý gì với em!” Lâm Dương không chùn chân, trừng mắt lại nhìn chằm chằm vào Tô Nhan.

Tô Nhan sợ hãi lùi lại phía sau hai bước.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ánh mắt hung hăng như vậy của Lâm Dương …
“Tôi …tôi đương nhiên biết anh ta nghĩ gì, tôi cũng không phải đồ ngốc … anh yên tâm, tôi sẽ không để anh ta chiếm tiện nghi đâu.

Tôi đã nói rồi, bây giờ tôi vẫn là vợ của anh, điểm mắấu chốt này tôi chắc chắn sẽ không chạm vào …
“Tô Nhan cũng chỉ muốn thử vận may của mình, cô làm sao có thể không nhìn ra được suy nghĩ của Sóc Phương?
cô sớm đã muốn vạch rõ ranh giới với Sóc Phương, nhưng mà Thất Thanh đó quá sức cám dỗ, nếu như có thể giành được, ít nhất có thể khiến quốc tế Duyệt Nhan bớt đi mười năm phấn đấu!
Lâm Dương hít sâu một hơi, lửa giận trên mặt cũng dần dần biến mắt, anh nhìn khuôn mặt thanh tú xoắn xuýt và lo lắng đó của Tô Nhan, thấp giọng nói: “Tiểu Nhan, tôi sẽ không nói thêm nhiều nữa, Lâm Dương tôi có thể bị người ta cười nhạo, có thể bị người ta nhục mạ, có thể bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, những chuyện này tôi đều không quan tâm, bởi vì tôi biết rằng những lời lăng mạ, chế giễu và chỉ chỉ trỏ trỏ của bọn họ đều là sai sự thật.

Đều là bọn họ hiểu lầm tôi, đều không phải là thật, nhưng néu như hôm nay, vợ tôi ném tôi đi và chạy tới khiêu vũ với người đàn ông khác… khác với việc người khác cười nhạo tôi, bởi vì chuyện này là thật sự! “
“Anh muốn như thế nào?” Tô Nhan ngẳng đầu nhìn anh hỏi.

“Em có thể đi, nhưng tiền đề là… ly hôn với tôi!” Lâm Dương bình tĩnh nói.


Con người Lâm Dương lòng dạ rất hẹp hòi, có những lúc hẹp hòi như ruột gà, càng huống hồ Sóc Phương đó không có ý tốt.

Nếu như Tô Nhan thực sự đồng ý với Sóc Phương, với thực lực của anh ta, muốn đưa Tô Nhan lên giường, chẳng phải sẽ dễ như trở bàn tay sao?
Làm sao Tô Nhan có thể chống lại loại người như Sóc Phương?
Mặc dù nói hai người đã ước định thời gian ly hôn, nhưng còn chưa ly hôn, Lâm Dương không thể nào chịu đựng được chuyện này.

Sau khi ly hôn, Tô Nhan yêu đương như thế nào thì thế ấy, không liên quan gì đến anh, nhưng trước khi ly hôn, nhất cử nhất động của Tô Nhan đều đại diện cho anh!
Tô Nhan có chút bối rối khi nghe thấy thái độ của Lâm Dương.

Cô sững sờ nhìn Lâm Dương, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận mim chặt, từng giọt nước mắt tuôn ra từ đôi mắt đỏ hoe.

“Anh hình như chưa từng chủ động đề cập đến chuyện ly hôn với tôi.

Trước đó đề cập đến đều là vì suy nghĩ của tôi.

Lần này, anh vì tức giận cho nên mới nói chuyện ly hôn, có đúng không?” Tô Nhan nước mắt tuôn rơi nhìn anh hỏi.

“Đúng.


” Lâm Dương nhắm mắt lại, lãnh đạm nói.

“Lâm! Dương!” Tô Nhan đột nhiên giậm chân, hét lớn một tiếng.

Người qua đường đều nhìn chăm chú, nhưng mà cũng không quan tâm lắm, còn cho rằng là một cặp đôi đang cãi nhau.

Lâm Dương mở mắt ra.

Lại nhìn thấy Tô Nhan đau lòng nói: “Anh cho rằng chỉ có anh uất ức sao? Anh cho rằng chỉ có anh là cần mặt mũi sao? Tôi cũng là người! Tôi cũng muốn vượt hẳn mọi người! Hiện tại có cơ hội đặt ở trước mặt tôi, tôi có thể không trân trọng nó sao? “
Nói xong, lại nhìn thấy cô giơ tay lên, khàn giọng nói: “Anh nhìn đi, đây là cái gì?”
Lâm Dương có chút khó hiểu nhìn tay của Tô Nhan, lại nhìn thấy tay của cô trống không, không có gì cả.

Nhưng mà chính vào lúc này, Lâm Dương đột nhiên nhận ra điều gì đó, đồng tử giật thót lên, vội vàng túm lấy tay Tô Nhan, lại từ trong tay áo sát người của cô lấy ra một con dao găm sắc bén.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui