Lâm Dương vẫn nhắm mắt lại, không nói gì.
*Đuổi anh ta ra ngoài đi!” Sóc Phương nhàn nhạt nói.
“Vâng, các anh, ném anh ta ra ngoài!” Đội trưởng đội an ninh lập tức hét lên.
Các nhân viên bảo vệ bước nhanh tới, ai nây đêu hùng hổ, hung hăng doạ người.
Người chung quanh mỉm cười mà nhìn, không ai ra mặt nữa, cũng không cần phải ra mặt.
Bất luận là Thang Hợp Sinh hay là quản lý Chu đó.
Bọn họ là khách, hiện tại là chủ nhân muốn Lâm Dương rời đi, những vị khách như bọn họ có quyền gì mà nói sao?
“Anh Sóc Phương!”
Thang Hợp Sinh vẻ mặt tràn đầy lo lắng, còn muốn thử cầu xin cho Lâm Dương, nhưng Sóc Phương đã giơ tay lên trước rồi: “Thang Hợp Sinh, nếu như anh cũng không muốn ở lại đây, tôi không ép, cánh cửa ở đằng kia, mọi người dễ hợp dễ tan! “
Một lời nói đơn giản nhưng tràn đầy độc đoán!
Thang Hợp Sinh là người như thế nào! Ngay cả Lôi Béo cũng phải khom lưng khuyu gối với anh ta, có thể thấy là thân phận khác, nhưng ở trong mắt Sóc Phương, anh ta hoàn toàn không quan tâm đến một người như vậy, thậm chí có thể nói là khinh thường!
Thang Hợp Sinh mở miệng, trầm mặc rồi.
Anh ta hiểu rằng, lúc này nói cái gì cũng đều là thừa thải, Sóc Phương quyết tâm muốn đuổi Lâm Dương đi.
Thang Hợp Sinh tràn đầy vẻ có lỗi nhìn Lâm Dương, nhưng mà … Lâm Dương vẫn với vẻ mặt thờ ơ, dáng vẻ thờ ơ không quan tâm đến tắt cả mọi thứ xung quanh.
Anh ấy không sợ sao?
Tô Nhan vô cùng lo lắng.
Cô liếc nhìn Lâm Dương, rồi lại nhìn Sóc Phương, cũng không thể nhịn được nói: “Anh Sóc Phương, xin anh đợi một chút, có thể… có thể châm chước một chút được không…”
“Châm chước? Cô Tô, cô có ý gì?” Sóc Phương mỉm cười hỏi.
Tô Nhan do dự một chút, thấp giọng nói: “Anh Sóc Phương, anh có thể đừng để nhân viên bảo vệ đuổi anh ấy ra ngoài được không? Tôi sẽ thuyết phục anh ấy đi, giữ lại chút mặt mũi cho anh ấy, có được không?”
“Mặt mũi?”
Sóc Phương sững sờ một chút, đột nhiên bật cười haha, âm thanh cực kỳ lớn, giống như đang có ý nói cho những người xung quanh nghe: “Cô Tô, một tên phế vật như vậy.
cô để ý đến mặt mũi của anh ta làm cái gì? Anh ta không phải là một tên ở rẻ sao? Không phải là chó què bắt tài dựa vào phụ nữ nuôi sống sao? Loại người như anh ta, có mặt mũi sao? Anh ta xứng có mặt mũi sao? “
“Hahahaha…”
Những người tại hiện trường lập tức cười ò lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan tái nhọt, trừng to mắt, sững sờ nhìn Sóc Phương, khóe miệng khẽ mở ra, đã không biết nên nói cái gì.
Lâm Dương cũng âm thầm cau mày.
“Cô Tô Nhan, tôi vẫn biết một chút về cô.
Mặc dù Quốc tế Duyệt Nhan của cô vừa mới thành lập, gần đây đã thực hiện một số dự án và thu được rất nhiều lợi nhuận, nhưng cô đã không ngần ngại đầu tư toàn bộ vốn của mình vào việc phát triển sản phẩm mới.
Việc sớm bước vào chặng đường tiếp theo là điều rất tốt, tôi tin rằng với tầm nhìn và khả năng của cô, muốn phát triển sự nghiệp chắc chắn sẽ dễ như trở bàn tay, một tên phế vật vô dụng như vậy làm sao có thể xứng đáng với một cô gái ưu tú như cô Tô? Tôi thực sự cảm thấy không đáng cho cô.” Sóc Phương lắc đầu, thở dài nói.
Tô Nhan im lặng không nói gì, trong lòng có nhiều cảm xúc xen lẫn.
“Đúng vậy, cô Tô, tên này làm sao có thể xứng với cô?”
“Nếu như nói xứng, cô cũng nên tìm một người như anh Sóc Phương trẻ tuổi tài đức vẹn toàn!”
“Đúng vậy, anh Sóc Phương là người mà một cô gái bình thường không thể nào xứng được.”
Những vị khách xung quanh ngay lập tức hiểu ra hàm ý trong lời nói của Sóc Phương, vội vàng hợp lại ồn ào.
Sắc mặt của Tô Nhan có chút khó coi.
Lâm Dương vẫn chỉ nhúc nhích lông mày, không nói gì.
“Cô Tô, hôm nay là ngày quan trọng để tôi ký hợp đồng phát triển sản phẩm mới với ông Smith, cũng là một buổi triển lãm mỹ phẩm quy mô lớn.
Nói là triển lãm, cũng là một bữa tiệc khiêu vũ, hôm nay mọi người có thể thoải mái nói chuyện và mở rộng xã giao.
Đêm nay đã định sẵn là để cho tất cả mọi người không thể ngủ được, vì vậy Sóc Phương mạo muội, muốn mời cô Tô Nhan làm bạn nhảy của tôi.
Không biết ý của cô thế nào?” Sóc Phương rất nhẹ nhàng nói.
Giọng nói từ tính thêm với đôi mắt thâm sâu của anh ta rất có sức sát thương.
Bất cứ cô gái nào đối mặt với hai thứ này, e rằng điều sẽ thất thủ.
Tô Nhan cũng có chút không chịu nỗi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...