“Nếu đã như vậy, còn không mau đi xin lỗi hai vị này đi?”
Thang Đồng lạnh lùng nói.
“Vâng, vâng … thưa anh, thưa cô, tôi đã sai rồi.
Tôi xin lỗi hai vị, xin lỗi, xin lỗi …” Lôi Béo lo lắng hét lên, đồng thời túm lấy cô gái trang điểm đậm đang ngắn người ra ở bên cạnh, cùng nhau xin lỗi.
Tô Nhan sững sờ nhìn tất cả những chuyện này, đầu óc có chút choáng váng.
Sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều người tử tế đến như vậy?
Thang Đồng này lại là ai? Tại sao muốn ra mặt giúp cô?
Tô Nhan không thể hiểu nổi, những người xung quanh cũng như vậy.
Tất cả tất cả những chuyện này đều khiến Tô Nhan bối rối đến cực điểm.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Vào lúc này, đám đông tách ra, Sóc Phương ưu nhã bước tới, làm ra vẻ không biết gì hỏi.
“Ò, anh Sóc Phương đến rồi sao? Không có chuyện gì cả, chỉ là chút hiểu lầm nhỏ thôi.” Thang Đồng cười nói.
Lâm Dương đã gật đầu đồng nghĩa với việc muốn nhân nhượng cho khỏi phiền, Thang Đổng đương nhiên không muốn làm lớn chuyện, dù sao mục đích chính của anh ta khi đến đây là tham gia buổi triển lãm này.
Lâm Dương cũng hiểu được đạo lý này.
Trên thực tế, có không ít người tại buỏi triển lãm này đã biết Lâm Dương.
Những người này có quan hệ không bình thường với Mã Hải, bọn họ đều biết Lâm Dương tên phế vật ở rẻ bên cạnh Tô Nhan, chính là chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa.
Lâm Dương vừa vào cửa, những người này đã chú ý tới, chỉ là mọi người đều nhận được ánh mắt ám hiệu của Lâm Dương, không dám tới gần chào hỏi.
Vì vậy, Lâm Dương không hề lo lắng chút nào khi đối mặt với sự khiêu khích của Lôi Béo, bởi vì anh tin rằng sẽ có người ra mặt giúp mình.
“Thang Đồng nói là hiểu lầm sao? Lôi Béo, thật sự là hiểu lầm sao?” Sóc Phương quay đầu lại, nhìn Lôi Béo, mỉm cười hỏi.
Lôi Béo lập tức mồ hôi nhễ nhại, nói phải cũng không được, nói không phải cũng không xong, mở miệng lắp ba lắp bắp một hồi, cũng không biết phải nói sao.
Sóc Phương ánh mắt ngưng tụ, sau đó biểu cảm lại hồi phục vẻ tự nhiên: “Lôi Béo, anh không nói, tôi nghĩ những vị khách xung quanh có lẽ cũng đã nhìn thấy được rồi.
Có ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
“Anh Sóc Phương, hai người này đang gây chuyện ở đây!”
Một người đàn ông đột nhiên đứng dậy, chỉ vào Lâm Dương mà hét lên.
“Ò? Gây chuyện gì vậy?” Sóc Phương lập tức hỏi.
Người đàn ông đó ngay lập tức kể lại những gì đã xảy ra.
“Nói như vậy, anh cùng với Lôi Béo đánh nhau ở đây sao?” Sóc Phương quay đầu nhìn Lâm Dương nói.
“Tôi không đánh nhau, thậm chí còn chưa ra tay.” Lâm Dương lắc đầu.
“Không còn quan trọng nữa.
Chuyện này từ anh mà ra, anh đương nhiên phải chịu trách nhiệm.
Anh vốn dĩ chỉ là một tên tiểu mặt trắng dựa vào phụ nữ nuôi.
Là một đứa con rể vô dụng.
Theo lý mà nói không thể đến những trường hợp như thế này được.
Nếu như không phải nể mặt cô Tô Nhan, làm sao tôi có thể để anh vào chứ? Bây giờ anh đã gây ra chuyện náo loạn trước mặt nhiều vị khách quý như vậy, làm sao tôi có thể dung thứ cho anh?
Anh Lâm, xin anh hãy rời khỏi đây.
Đương nhiên, tôi sẽ không thiên vị bắt cứ ai, Lôi Béo cũng sẽ ra ngoài cùng với anh! Mời!” Sóc Phương mỉm cười, rất có phong độ nói.
Ngay khi lời này rơi xuống, toàn bộ hiện trường náo động.
Sắc mặt của Thang Đồng và quản lý Chu ngay lập tức thay đổi.
Tô Nhan cũng sững sờ.
“Hình như, anh chàng này chỉ là một tên mặt trắng thôi sao?”
“Phế vật ăn cơm mềm? Tôi còn tưởng rằng anh ta là nhân vật lớn gì!”
Khách khứa lần lượt lên tiếng chế nhạo, ánh mắt nhìn Lâm Dương cũng không còn kính nể như trước, toàn bộ đều tràn đầy vẻ khinh thường.
“Anh Sóc Phương, chuyện này tôi nghĩ hình như là anh đã hiểu sai rồi! Xin hãy để tôi giải thích cho anh …” Thang Đồng lo lắng nói.
Nhưng Sóc Phương lại ngắt lời anh ta: “Thang Đồng, cuộc triển lãm này do tôi và ông Smith cùng nhau tổ chức.
Ông Smith không có ở đây, ai đi ai ở… Tôi có tiếng nói cuối cùng, hiểu không?”
Thang Hợp Sinh lập tức cứng họng không nói nên lời.
“Tiên sinh, đây là nơi riêng tư, xin anh lập tức rời khỏi đây, nếu không chúng tôi sẽ áp dụng biện pháp khác.” Máy nhân viên an ninh chạy tới, nhìn chằm chằm vào Lâm Dương lạnh lùng nói.
Lâm Dương cau mày không nói gì.
“Vị tiên sinh này, tôi sẽ đếm ngược ba tiếng.
Nếu anh còn không đi, đừng trách chúng tôi không khách khí!”
Giọng nói nghiêm túc lại vang lên, đây đã là tối hậu thư dành cho Lâm Dương rồi …
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...