Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần
Sau đó, một số nhân viên bảo vệ mặc đồng phục từ cổng bay ra, nặng nề ngã xuống đất, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Kèm theo đó là những tiếng la hét vô cùng hoảng loạn.
“Các anh đang làm cái gì vậy?”
“Khốn kiếp, các anh… các anh hiếp người quá đáng rồi!”
“Không thẻ tha thứ!”
“Vô pháp vô thiên, báo cảnh sát! Nhanh báo cảnh sát!”
“Giữa thanh thiên bạch nhật, các anh …các anh dám sao?”
Nghe thấy những âm thanh này, Lâm Dương vô cùng sửng sốt, vội vàng bước xuống taxi chạy đến cổng.
Lại nhìn thấy cảnh hỗn loạn bên trong, người ngã ngựa đỗ.
Còn lúc này, không biết là ai đã hét lên một câu: “Đến rồi!
Rút!”
Tiếng la hét rơi xuống, một số lượng lớn đám người tản ra ngoại vi.
“Đứng lại!”
Có tiếng hét từ bên trong vang lên.
Liền nhìn thấy một số lượng lớn người xông ra khỏi cổng.
Lâm Dương cũng không thể phân biệt rõ những người này là ai, càng không biết những người nào là đang chạy, những người nào đuổi theo, chỉ có thể đầu óc mờ mịt mà nhìn.
Nhưng mà anh đã cảm thấy không hay rồi.
Bước nhanh vào trong.
Tuy nhiên, khi vừa bước vào cánh cổng của Huyền Y Phái, Lâm Dương đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững SỜ.
Nhưng nhìn vào bên trong cổng Huyền Y Phái, có rất đông người của Huyền Y Phái đang nằm xuống.
Bên trong là một mớ hỗn độn!
Có người bị chặt gãy tay, có người thì gãy chân, ai nấy đều nằm lăn ra đất khóc lóc rên rỉ.
Một căn phòng cách đó không xa bốc cháy dữ dội, ngọn lửa hừng hực vẫn còn đang nhảy nhót trong mắt Lâm Dương, làn khói cuồn cuộn bốc lên bầu trời…
“Cái gì?”
Lâm Dương trợn to mắt.
“Sư phụ, cuối cùng thầy cũng đã đến rồi? Nếu như thầy còn không đến… Huyền Y Phái của chúng ta … có thể đã kết thúc rồi!” Một giọng nói kích động và buồn thương truyền đến.
Lâm Dương quay đầu nhìn, lại nhìn thấy Tần Bách Tùng đang khập khiễng chống nạng đi tới chỗ này…
Nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Tần Bách Tùng, Lâm Dương lập tức sửng sốt.
Ông ấy chống nạng khập khiễng bước tới, bên cạnh là Tần Ngưng khoé mắt đỏ hoe đang dìu đỡ ông.
Những người còn lại cũng không dễ chịu, hầu hết trên người đều có chút thương tích, tinh thần của ai nấy đều chán nản.
Trước khi đi, vẫn yên ổn, sao vừa quáy người đến Yến Kinh, ai nấy đều biến thành dáng vẻ như thế này?
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Lâm Dương vội vàng tiến lên hỏi.
“Sư phụ, một lời khó nói hết!” Tần Bách Tùng thở dài nói.
“Là Kỳ Dược Phường làm sao?” Lâm Dương lập tức hỏi.
Tần Bách Tùng gật đầu, vẻ mặt già nua đầy phiền muộn: “Từ khi sư phụ tới Yến Kinh, liền có người của Kỳ Dược Phường đến, nói là sư phụ đã lỡ hẹn rồi.
Theo quy định, Huyền Y Phái của chúng ta phải bồi thường cho Kỳ Dược Phường một đoá Hà Linh Hoa! Nhưng mà… thứ quý hiếm như Hà Linh Hoa chúng ta làm sao có thể lấy ra được?
Nếu như chúng ta có thì sao phải đến Kỳ Dược Phường mà lấy? Kỳ Dược Phường thấy chúng ta không lấy ra được Hà Linh Hoa liền ngày ngày phái người đến gây rối, trong số đó có rất nhiều người biết cổ võ, mỗi lần đến đây liền đánh đập và đốt phá! Hủy hoại nơi này thành một mớ hỗn độn.
Vốn dĩ trước đây vẫn có rất nhiều bệnh nhân đến đây trị bệnh, từ sau khi người của Kỳ Dược Phường đến, bọn họ đều bỏ chạy hết rồi! “
“Không ai quản được bọn họ sao?” Lâm Dương tức giận lập tức hét lên hỏi.
“Không quản được!” Hùng Trường Bạch ở một bên đi tới, bất lực nói.
Trên trán của ông ấy cũng bị băng bó, rõ ràng là ngay cả ông ta cũng không may mắn thoát khỏi tai nạn.
“Tại sao lại quản không được?” Lâm Dương hừ lạnh một tiếng nói: “Kỳ Dược Phường của hắn ta có năng lực lớn lắm sao?
“Hắn ta không có, nhưng mà… Thái Sơn Bắc Đầu của toàn bộ giới y học Trung Quốc đều chống lưng cho hắn, hắn đã có được điều đó rồi!” Hùng Trường Bạch thở dài nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...