Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần


Bùm!
Nắm đắm rơi xuống móng vuốt, ngay lập tức làm nỗ tung móng vuốt khô héo giống như một con đại bàng của Nham Mại.

Nham Mại lại bay ra ngoài và rơi xuống đất, khi giơ tay lên thì năm ngón tay của ông ta đã bị gãy hết rồi, máu chảy.

đầm đìa, khó nắm lại được.

“Nham đại sư!”
Lương Dự vội vàng chạy tới, đỡ ông ta dậy.

“Tên nhóc này… tên nhóc này được lắm…” Nham Mại cánh tay run rẫy, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc nói.

Những vệ sĩ át chủ bài toàn bộ đều há hốc mồm.

“Hai… hai chiêu đã đánh bại Nham Mại đại sư sao?” Đội trưởng trồ mắt đứng nhìn.

“Phi thiên phá nham thức, chẳng qua chỉ như vậy.


Lâm Dương xoay người lại đi về phía Lương Nam Phương.

“Đừng … đừng tới đây! Anh … anh không được tới đây…”
Lương Nam Phương toàn thân run rẩy, kinh hãi nhìn Lâm Dương.


Làm sao cô ta có thể ngờ rằng vị Nham Mại đại sư chấn động tứ phương kia lại không chịu nổi một đòn trước mặt Lâm Dương như vậy …
“Dừng tay!” Lương Dự vội vàng xông lên, chắn ngang trước mặt Lâm Dương, lo lắng nói: “Lâm thần y, xin tha cho tiểu nữ.

Cho dù anh có yêu cầu gì, chúng tôi đều sẽ đồng ý với anh.

Tôi sẽ để Nam Phương đi xin lỗi cô Tô Nhan! Tôi sẽ lập tức thu xếp máy bay để nó đi ngay! “
*Xin lỗi là rất cần thiết, nhưng ngón tay này cũng phải chặt.

Dù sao tôi cũng đã cho các ông một cơ hội rồi, là các ông không trân trọng!” Lâm Dương khàn giọng nói, sau đó giơ: tay lên.

Đội trưởng bên cạnh sửng sốt một chút, dường như nghĩ tới cái gì đó, vội vàng rút dao trên người ra, đưa cho Lâm Dương.

“Tránh ra.

” Lâm Dương bình tĩnh nói.

“Lâm thần y, thật sự… thật sự không có chỗ để thương lượng sao?” Lương Dự kinh hãi nói.

“Tránh ra!” Giọng nói của Lâm Dương trở nên lạnh lùng hơn.

Lương Dự lập tức nhìn về phía Lương Vệ Quốc, trong mắt hiện lên vẻ cầu xin.

Ông ta có thể nhìn ra, Lương Vệ Quốc có chút quan hệ với Lâm Dương.

Nhưng Lương Vệ Quốc liên tục lắc đầu, biểu thị ông ta bát lực.


“Lâm thần y! Anh không được hiếp người quá đáng! Anh thật sự cho rằng không có ai trong nhà họ Lương của tôi có thể đối phó được anh sao?” Lương Khánh Tùng tức giận gầm lên.

Một lời rơi xuống.

Âm ầm…
Vô số người nhà họ Lương từ bên ngoài đại sảnh xông vào, lập tức bao vây toàn bộ đại sảnh nước cũng không thắm qua được.

“Canh giữ!”
Đội trưởng rống lên, tất cả vệ sĩ át chủ bài lập tức tạo thành một vòng vây, chặn cửa lại.

Đôi bên gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây.

Lâm Dương không thèm quan tâm, thậm chí còn không thèm liếc ra ngoài, chỉ nhìn chằm chằm vào Lương Dự trước mặt, phát ra giọng nói cực lạnh lùng: “Tôi chỉ nói một lần cuối cùng, tránh ra, nếu không, tôi cũng sẽ chặt mười ngón tay của ông! “
“BồI!I”
Lương Nam Phương phát ra tiếng gọi thảm thiết, cả người tuyệt vọng đến cực điểm.

Lương Khánh Tùng siết chặt nắm đấm, vẻ mặt già nua phẫn nộ.

Đường đường là người nhà họ Lương, ngay trong nhà họ Lương, lại bị người ta dồn vào tình cảnh như vậy.

Xấu hỏi!
Xấu hỗ làm sao!
Lương Khánh Tùng thân thể già nua kịch liệt run lên, nếu không phải ông ta tuổi già, e rằng sớm đã xông lên liều mạng với Lâm Dương rồi.

“Lương Dự, cậu tránh ra đi! Nếu không, Lâm thần y thật sự sẽ ra tay với cậu, cậu không biết võ công, không thể ngăn cản được Lâm thần yI”
Lương Dự toàn thân run rẩy, mở miệng, không biết nên nói cái gì cho tốt.

Lương Khánh Tùng không nhịn được nữa, gào thét ra lệnh: “Xông lên! Xông lên cho tôi, lôi Lâm thần y này xuống!”
Cao thủ của nhà họ Lương ở bên ngoài lập tức xông vào phát động tắn công các vệ sĩ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui