Người phụ nữ được gọi là Thư ký Trương hơi sửng sốt, nhưng nhanh chóng cúi đầu: “Lâm tiên sinh, có chuyện gì khó chịu xảy ra sao ạ? Nếu chúng tôi có gì mạo phạm tới anh, tôi thay mặt họ xin lỗi anh.”
“Giờ tôi không có thời gian để nghe cô xin lỗi.
Nếu hai người trong đó có tổn thương gì dù là nhỏ nhát, tôi sẽ tìm các người!”
Lâm Dương lạnh lùng nói, sau đó xoay người đi về phía thang máy.
“Lâm tiên sinh, anh đi thong thả!” Thư ký Trương vội vàng cúi đầu.
Sau khi thang máy của Lâm Dương đi xuống, thư ký Trương mới quay người lại, nói với đám vệ sĩ binh vương: “Các anh làm nghề gì để sống? Không biết Lâm tiên sinh là khách quý của ông chủ sao?”
“Thư ký Trương, chuyện này…” một vệ sĩ binh vương định nói nhưng bị thư ký Trương cắt ngang.
“Tôi biết các anh ai ai cũng tâm cao khí ngạo, ngông cuồng, nhưng tôi nói cho các anh biết, vị Lâm tiên sinh này không phải là người các anh có thể đụng vào, hơn nữa anh ta từng cứu ông chủ.
Nếu làm gì khiến anh ta không vui, không cần biết các anh bình thường lợi hai ra sao thì vẫn gặp xui xẻo hết, hiểu rõ chưa?”
“Đã hiểu rõ, Thư ký Trương…”
“Trông chừng cho tốt, nếu có chuyện gì thì gọi cho tôi!”
Thư ký Trương hừ nhẹ, xoay người bước đi trên đôi giày cao gót.
Sau khi ra khỏi thang máy Lâm Dương liền thay đổi sắc mặt biến thành bộ dạng của Lâm thần y, đi về phía chiếc Sedan đậu ở cửa.
Khuôn mặt anh giống như sương băng lạnh lẽo, hai tay nắm chặt, đồng tử đỏ ngầu.
Trước mặt Tô Nhan anh luôn ngụy trang, luôn nhẫn nại, luôn kiềm chế.
Nhưng bây giò anh không thể kìm nén được nữa!
Tô Nhan và anh thực ra không có nhiều tình cảm.
Nhưng Tô Nhan từ đầu đến cuối luôn coi anh là chồng của cô.
Ngay cả Lương Thu Yến, người mới lần đầu gặp gỡ, Tô Nhan cũng xem bà như mẹ, hết lòng bảo vệ.
Thế mà giờ đây, hai người phụ nữ quan trọng nhất của anh đều bị thương.
Lâm Dương làm sao có thể chịu được?
Anh vươn tay kéo cửa xe, tay nắm cửa bằng sắt trực tiếp biến dạng…
Lúc này ở một chiếc xe khác, Lương Hồng Anh vội vàng xuống xe.
“Lâm Dương! Lâm Dương! Anh đợi đã, chúng ta nói chuyện!” Lương Hồng Anh kêu to Nhưng Lâm Dương bỏ ngoài tai, cứ thế lên xe, tài xế đạp ga lao ra khỏi khách sạn, chạy về hướng Lương gia.
“Lâm Dương!”
Lương Hồng Anh gọi to, nhưng người đã đi xa.
Cô chỉ có thể lên xe một lần nữa, vội vàng đuỏi theo.
Trên đường đi, Lương Hồng Anh gần như điên cuồng quay số Lâm Dương, nhưng không thể liên lạc được.
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể gọi điện cho em trai mình.
“Lương Sinh, em đang ở đâu?”
*Ở quán trà cạnh nhà, chị, có chuyện gì thế?” Lương Sinh đang ngồi ở quán trà uống trà xem ca nhạc.
“Nhanh, lập tức gọi người tới ngăn cản Lâm thần y, Lâm thần y đang đi tới Lương gia chúng ta rồi.
Nhất định phải tìm cách ngăn không cho anh ấy vào cửa Lương gia, nghe rõ chưa?” Lương Hồng Anh sốt sắng nói.
“Hả? Lâm thần y?”
Lương Sinh sững sờ: “ Anh ta tới làm gì?”
“Em đừng hỏi nhiều, mau nghĩ cách ngăn cản Lâm thần y cho chị.
Nếu anh ta vào Lương gia thì coi như xong.
Nếu anh ta xảy ra chuyện, chưa nói tới việc ông nội sẽ tức giận mà chi ba chúng ta nhất định bị chi hai tìm cớ chát vấn, tới lúc đó sẽ rắc rối tol!” Lương Hồng Anh lo lắng la to.
Lương Sinh nghe xong, lập tức hiểu rõ tính chất nghiêm trọng của sự việc, không dám do dự lập tức đứng dậy chạy ra ngoài.
Không lâu sau, khoảng chục người đã tập trung trước cửa Lương gia.
Lương Sinh lúc này lo lắng không yên.
Hơn mười phút sau, cuối cùng xe của Lâm Dương cũng tới cửa Lương gia…
Lạch cạch!
Cửa xe bị đầy ra.
Lâm Dương xuống xe, sải bước đi vào cửa lớn nhà họ Lương.
Sắc mặt Lương Sinh ngây ngắn, vội vàng tiến lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...