Nhìn thấy đối phương lao tới, Tô Nhan chỉ có thể đánh trả, hai người phụ nữ cứ như vậy túm lấy đánh nhau.
Tô Nhan nào đã từng đánh nhau? Mà cô cũng đâu phải người đanh đá chua ngoa, sao có thể cùng nữ nhân này.
điên cuồng như vậy, cô chỉ có thể thụ động phản kháng, nhưng nữ nhân này rõ ràng là công chúa được nuông chiều từ bé, đừng tưởng điên điên khùng khùng như vậy mà sức lực lại nhỏ bé đáng thương, cô ta không thể nắm được đôi tay nhỏ bé của Tô Nhan, móng tay cắt ngắn gọn gàng của Tô Nhan bám vào da thịt trên cánh tay cô ta.
“Ahhhh”
Người phụ nữ hét lên, rõ ràng đó chỉ là một vết nông nhưng lại kêu la thảm thiết như bị gãy tay.
Tô Nhan ngơ ngác, không ngờ phản ứng của người phụ nữ này lại lớn như vậy.
Nhưng điều đó cũng chẳng là gì, ngay lúc người phụ nữ hét lên, không biết từ đâu xông ra một đám nữ vệ sĩ mặc vest được huấn luyện bài bản, không nói không rằng kéo hai người phụ nữ ra.
“Các người làm cái gì thế? Buông rai”
Tô Nhan cũng bị đám vệ sĩ này kẹp chặt, dù có có giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.
Lúc này, người phụ nữ kia đã đứng dậy, bừng bừng lửa giận đi về phía Tô Nhan.
“Trần Oánh, giữ chặt cô ta cho tôi!” Cô ta hét vào mặt đám nữ vệ sĩ.
Thấy vậy Tô Nhan mới nhận ra không phải người phụ nữ này sức yếu mới làm mình bị thương mà cô ta cố ý làm tổn thương chính mình.
Vì cô ta biết rằng chỉ cần cô ta bị thương, những vệ sĩ này sẽ lao ra để bảo vệ cô ta.
Và hiện tại cô ta đã đạt được mục đích.
“Đồ khốn! Dám chống lại tao à?” Người phụ nữ hét lên chói tai, không nói thêm lời nào thẳng tay tát vào má Tô Nhan.
Bốp!
Má Tô Nhan lập tức đỏ bừng, đau đớn nóng rát khiến cô thở gấp.
Nhưng vẫn chưa đủ, người phụ nữ này túm mái tóc ẩm ướt của Tô Nhan kéo điên cuồng như muốn xé toạc da đầu cô.
“Ahhh…”
Tô Nhan đau đón kêu lên.
“Đã biết sự lợi hại của tao chưa? Biết chưa hả? Đồ khốn!
Đồ đê tiện! Đồ khốn ngàn người cưỡi, ngủ với vạn người như mày cũng dám chống lại tao sao? Hahahaha, bây giờ biết sợ rồi chứ?” Người phụ nữ cười như điên, mặt đầy hả hê.
Nhưng dù là thế, ánh mắt Tô Nhan vẫn kiên định, cô chịu đựng đau đớn trừng mắt nhìn người đàn bà kia.
“Dừng tay… mau dừng tay!”
Lúc này, Lương Thu Yến yếu ớt không biết lấy đâu ra sức.
lực đột nhiên lao tới, ôm lấy người đàn bà kia, muốn cô ta dừng lại.
“Tránh ra đồ chó cái! Cút sang bên kia!” Cô ta hất Lương Thu Yến ra.
Lương Thu Yến mắt cảnh giác ngã xuống đất, gáy đập xuống đất, hôm mê bát tỉnh không biết sống chết ra sao.
“Mẹ!!!”
Tô Nhan mở to mắt vội vàng hét lên.
Nhưng Lương Thu Yến đã bắt tỉnh.
Thấy vậy Tô Nhan hai mắt rưng rưng, trong lòng vô cùng đau xót.
Dù mới chỉ gặp Lương Thu Yến vài lần, nhưng dù sao bà cũng là mẹ nuôi của cô.
Một người đang sống tốt bỗng nhiên trở nên như thế này ngay trước mặt, sai có thể chịu đựng được?
“Sao thế? Tức giận rồi? Đau đớn? Đau lòng? Mụ ta chết còn chưa hết tội! Còn nữa, mày cũng đừng sốt ruột, những điều thú vị hơn còn chưa tới đâu! Mụ đàn bà buông tóc của Tô Nhan, vuốt ve chiếc cằm thanh tú của cô, nheo mắt cười.
“Người như mày sẽ chết không yên lành! Mày sẽ phải xuống địa ngục!” Tô Nhan vô cùng giận giữ.
*Ui chà, tao sao lại chết không yên lành, nhát định cũng sẽ chết sau mày! Có điều giờ mày nên nghĩ xem lát nữa quay lại thế nào nhé!” Mụ đàn bà cười nói.
Tô Nhan run lên, cảm thấy có gì đó không ổn vội kêu lên: “Cô…cô muốn làm gì?”
“Úi chà, muốn làm gì? Lát nữa mày sẽ biết thôi” Cô ta mỉm cười rồi vẫy tay: “ Mau lột trần con khốn này cho tôi, rồi quảng vào trung tâm thành phố!”
“Tiểu thư, chuyện này… không ổn lắm, néu như gây phiền phức lớn, bên trên sẽ trách phạt” Một nữ vệ sĩ thận trọng lên tiếng.
“Cô sợ cái gì? Cứ nói là bệnh tâm thần của phụ nữ, liên quan gì tới các cô? Các cô mau ra tay đi, có hậu họa gì tôi sẽ gách cho!” Cô ta khăng khăng nói.
Đám nữ vệ sĩ không còn cách nào khác, đành phải thực hiện.
“Không, các người mau dừng lại! Tô Nhan vô cùng phẫn nộ.
Vào khoảnh khắc đó cô thậm chí đã nghĩ đến cái chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...