“Chúng ta có vẻ như nói chuyện không hợp.
Hãy dừng lại ở đây đi.
Tôi phải đi rồi.
”
Anh quay người bước ra ngoài cửa, nhưng đi được nửa đường, dường như anh đã nghĩ tới điều gì đó.
“Ngữ Yên.
”
“Hả?”
“Lần này nhà họ Lâm không cầu xin tôi, không thành vấn đề, lần sau, nhà họ Lâm phải cầu xin tôi!”
Lâm Dương quay đầu nói, liền bước về phía cửa.
Lâm Ngữ Yên khẽ giật mình, sau đó nhếch môi không nói gì.
Theo cô ta thấy, đây hoàn toàn là một trò đùa.
Nhà họ Lâm cầu xin anh ta sao?
Nằm mơ đi!
Một tên phế vật bị đuổi ra khỏi gia tộc, một đưa con vào cửa ở rẻ… Nếu nhà họ Lâm cầu xin một người như vậy, vậy thì mặt mũi của gia tộc trăm năm này không phải sẽ mắt sạch sao?
“Đứng lại!”
Người nhà họ Lâm có vẻ không muốn để Lâm Dương đi như vậy, lập tức đứng dậy hét lên.
“Để anh ấy đi.
” Lâm Ngữ Yên thấp giọng nói.
“Cô Ngữ Yên…”
“Để anh ấy đi đi, tâm ý của anh ấy đã quyết rồi, chúng ta không nên đặt hy vọng vào người anh ấy!”
Lâm Ngữ Yên nhìn chằm chằm vào Lâm Dương đang rời đi, lạnh lùng nói.
“Thưa cô, chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Đến Dương Hoa tìm Lâm thần y!”
“Lâm thần y chưa chắc sẽ gặp chúng ta…”
“Không gặp chúng ta…” Lâm Ngữ Yên sờ sờ cái cằm thanh tú của mình, đột nhiên trầm giọng nói: “Vậy chúng ta đi tìm Tô Nhan! Đi, lập tức đem Tô Nhan đên gặp tôi! Bât luận cô ta có đồng ý gặp tôi hay không!”
“Vâng, thưa cô!”
Dưới sự cứu chữa của Huyền Y Phái, tình trạng của bà cụ Tô đã ổn định rồi.
Người nhà họ Tô thở phào nhẹ nhõm.
Tô Quảng cũng vỗ ngực, vẻ căng thẳng trên khuôn mặt cũng dần dần tiêu tán.
Huyền Y Phái sắp xếp một phòng nghỉ ngơi cho bệnh nhân nặng, hiện tại các bệnh viện trong thành phố đều chật cứng bệnh nhân bị di chứng, bọn họ cũng không thể chuyển bà cụ Tô đến bệnh viện nên chỉ có thể ở đây.
“Hừ, mẹ anh còn chưa chết, bây giờ chúng ta có thể đi rồi đúng không?” Trương Tinh Vũ nghiêng người nhìn chằm chằm Tô Quảng.
Tô Quảng vốn là muốn ở lại, nhưng nhìn thấy Trương Tinh Vũ chống đối với người nhà họ Tô, liền do dự một chút sau đó thở dài một hơi: “Được rồi, chúng ta trở về đi.
”
“Thật là, cái bà già không nên chét này chết nhanh chút thì thoải mái hơn rồi, dẫn tới nhiều con thiêu thân như: vậy, loại người ác độc này, chết đi thì thế giới càng sạch sẽ.
”
Trương Tinh Vũ lắm bẩm nói.
“Tinh Vũ, em đang nói cái gì vậy?” Tô Quảng cau mày.
“Mau đi đi…”
Trương Tỉnh Vũ cũng lười nói chuyện với Tô Quảng, trực tiếp bước ra ngoài cổng.
Vẻ mặt của Tô Quảng có chút mắt tự nhiên, thật ra vừa rồi lời đó ông ấy cũng không nghe được, ông ấy biết vợ và mẹ mình kiếp này đã định sẵn là kẻ thù không đội trời chung.
Ông ấy chỉ có thể thở dài một hơi, đi theo sau.
Tuy nhiên, chưa đi được máy bước.
“Đây không phải là giám đốc Mã sao?” Trương Tinh Vũ đôi mắt sáng lên, dường như nhìn thấy cái gì đó, lập tức vui mừng hét lên một tiếng.
Tô Quảng và Tô Nhan đều là sững sờ, vội vàng bước tới trước, lại nhìn thấy một chiếc xe Bentley đậu ở cửa, Mã Hải đang từ trong chiếc Bentley bước xuống.
Mã Hải có chút kinh ngạc, bị người phụ nữ này xông tới đột ngột làm giật mình, nhưng khi nhìn thấy Tô Nhan đi phía sau, ông ta mới nhớ ra hai người này là ai.
“Giám đốc Mã, xin chào, thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây.
” Trương Tinh Vũ cố gắng khiến cho phong thái của mình có vẻ đàng hoàng hơn, trên mặt nở nụ cười nói.
“Xin chào.
” Mã Hải gật đầu.
Nhìn thấy Mã Hải phản ứng với mình, Trương Tinh Vũ vui mừng khôn xiết, vội vàng hỏi tiếp: “Giám đốc Mã, anh đi đâu vậy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...