Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần


“Hả, các anh đang làm cái gì vậy? Các anh như vậy là phạm pháp.

Tôi nói cho các anh biết.

Cẩn thận tôi sẽ kiện các anh!” Tô Quảng lo lắng vội vàng hét lên.
Trương Tinh Vũ vừa xấu hồ vừa tức giận vô cùng.
Bà ta chưa bao giờ nghĩ rằng nhóm bạn học cũ này lại đối xử với mình như thế này.
Nhưng mà, bà ta cũng có thể hiểu được, bởi vì tính cách của bà ta vốn dĩ rất mạnh mẽ, thời đi học cũng như vậy, e rằng đã đắc tội với không ít người, mặc dù tại hiện trường có một số người lên tiếng bênh vực Trương Tỉnh Vũ, nhưng mọi người rõ ràng sẽ đứng về phía Tiểu Mỹ hơn.
Rốt cuộc, mọi người đều không phải là trẻ con nữa.
Đã không phải là thời đại để nói về tình nghĩa, mà đã đến lúc nên nói về lợi ích …
Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đều trở tay không kịp, người dân bình thường như bọn họ làm sao có thể là đối thủ của hai nhân viên bảo vệ này?

Nhưng mà chính vào thời khắc then chốt này…
“Dừng tay!”
Có tiếng hét lên.
Sau đó một bóng người lao tới, trực tiếp đẩy hai nhân viên bảo vệ ra.
“Tên nhóc thối, anh còn dám hỗn xược ở đây à?” Đội trưởng bảo vệ khó chịu, liền muốn ra tay.
Lâm Dương lại lạnh lùng quát: “Tôi nhớ ông chủ của các anh tên là Tất Chí Vân đúng không? Anh có thể động đến tôi, nhưng anh phải chuẩn bị thật tốt để chịu mọi hậu quả!”
Khi đội trưởng đội bảo vệ vừa nghe thấy, hơi thở gắp gáp.
Ông chủ của nhà hàng Khải Hào quả thực là Tất Chí Vân, nhưng ông chủ ngoài mặt lại là Đặng Hồng Siêu, người bình thường đều chỉ biết đến Đặng Hồng Siêu, ai có thể biết Tất Chí Vân chứ!
“Anh…anh là ai?” Đội trưởng đội bảo vệ cẩn thận hỏi.
“Trước đó tôi đã nói rồi, phó chủ tịch tập đoàn Duyệt Nhan Lâm Dương!” Lâm Dương nhàn nhạt nói.
“Tập đoàn Duyệt Nhan?”
“Chưa từng nghe qua!”
*Có công ty này sao?”
Rất nhiều khách khứa ghé đầu rỉ tai, tiếng thảo luận vang lên.
Nhưng vào lúc này, lại có một người đàn ông từ trong đám đông bước ra.
Liền nhìn thấy người đó đẩy kính, nói với Lâm Dương: “Xin hỏi vị tiên sinh này, tập đoàn Duyệt Nhan mà anh nói, có phải còn gọi là tập đoàn thẩm mỹ quốc tế Duyệt Nhan phải không?”
Lời này vừa nói ra, Trương Tỉnh Vũ và Tô Quảng toàn thân run lên.
“Không sai, quả thực là tập đoàn đó!” Lâm Dương gật đầu.
“Nói như vậy, tập đoàn này của của anh và tập đoàn túi da có cái gì khác biệt chứ?” Người đó lắc đầu nói.
“Giám đốc Lưu, anh biết tập đoàn Duyệt Nhan này sao?”
Người bên cạnh mở miệng hỏi.

“Biết, khoảng thời gian trước chúng tôi cần đặt một lô thiết bị làm đẹp.

Cô Tô Nhan của Tập đoàn Duyệt Nhan đã tìm đến chúng tôi và ký hợp đồng với công ty của chúng tôi.
Nhưng mà, sau đó cô Tô Nhan xảy ra chút chuyện, phải nhập viện, chuyện này cũng đã bị trì hoãn.

Công ty của chúng tôi đã khảo sát, phát hiện ra rằng Tập đoàn Duyệt Nhan không đủ sức để đảm nhận dự án này, vì vậy chúng tôi đã hủy bỏ dự án này.


“Không có đủ sức để đảm nhận dự án này sao? Giám đốc Lưu, ý của anh là thế nào?” Lập tức có người hỏi.
Tuy nhiên, quản lý Lưu đó lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Ý nghĩa rất đơn giản.

Chúng tôi đã định giá nó.

Tổng tài sản hiện tại của tập đoàn Duyệt Nhan có lẽ là không vượt quá 30 “Cái gì?”
“Ba mươi tỷ?”

Mọi người toàn bộ đều trừng to mắt.
Mặc dù ba mươi tỷ đối với một người bình thường mà nói có thể là một con số thiên văn, nhưng ở Giang Thành, đây hoàn toàn không đủ để trở thành một công ty lớn!
Còn vị Phó chủ tịch này … có thể được tính là cái gì?
“Làm cái quái gì vậy! Nói cả nửa ngày, thì ra là như vậy sao?”
“Tôi cứ tưởng là một công ty đa quốc gia gì lớn lắm! Hóa ra là một công ty nhỏ!”
“Làm ra vẻ cái củ tỏi gì!”
“Nực cười!”
Những người xung quanh lập tức chế nhạo.
Khuôn mặt của Tô Quảng và Trương Tỉnh Vũ cũng đỏ bừng vô cùng.
Bọn họ vốn dĩ không ngờ rằng, vẫn còn có người biết đến công ty của Tô Nhan.
Bọn họ vốn dĩ muốn lừa gạt, nhưng lại không ngờ rằng vẫn bị người ta nhìn thấu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui