Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần
“Cậu còn muốn chạy sao? Dừng lại cho tôi!”
Một số sinh viên không sợ chết vẫn muốn ngăn cản, nhưng lần này Giảng viên Tư Đồ đã hiểu ra rồi.
“Không cần cản cậu ta, để cậu ta đi!” Giảng viên Tư Đồ trực tiếp hét lên.
Các sinh viên lần lượt run rẫy, đều nhìn về phía ông ta.
“Giảng viên …” có sinh viên không cam lòng hét lên một tiếng.
“Thả cậu ta đi!” Giảng viên Tư Đồ trầm giọng nói, “Nếu như ngay cả Phó Phường chủ Phùng cũng không phải là đối thủ của cậu ta, các cậu lên cũng chỉ tốn công vô ích mà thôi!
Các sinh viên âm thầm siết chặt nắm đắm, trong lòng vô cùng phẫn uát.
“Đáng ghét…”
“Cứ bỏ qua như vậy sao?”
Bọn họ phát ra giọng nói không phục khí.
Nhưng Lâm Dương cũng không thèm ở cùng với bọn họ nữa.
Anh liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt của Kỳ Dược Phường, bởi vì là sự kiện đặc biệt, cửa đã được gia cố thêm một lớp cửa sắc điện tự động, sức mạnh như vậy cho dù là ô tô đâm vào cũng chưa chắc có thể mở ra được.
“Tên nhóc thối tha, lần này coi như là cậu gặp may! Nếu không phải là giảng viên Tư Đồ mở miệng nói, chúng tôi cho dù có liều mạng cũng nhất định sẽ để giữ cậu ở lại nơi này!” Một sinh viên trẻ tuổi mặc đồ đen nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, lạnh lùng nói.
Lâm Dương lại lắc đầu, “Các anh nên cảm thấy may mắn vì đã nghe lời giảng viên Tư Đồ, cũng nên cảm tạ ông ấy, bởi vì nếu như không có ông ấy, các anh không chết thì cũng bị tàn phế!”
“Cậu cũng không khá hơn là bao! Chúng tôi chết hay tàn phế, Kỳ Dược Phường cũng sẽ chữa khỏi cho chúng tôi, nhưng cậu thì khác! Tôi không tin một mình cậu có thể đấu lại nhiều người như vậy?” Người đàn ông mặc áo đen kia lạnh lùng nói.
“Vậy sao?”
Lâm Dương lắc đầu không nói gì, anh xoay người lại, liếc nhìn cánh cổng sắc rồi bước tới.
Mọi người lần lượt nhìn anh.
“Cậu ta muốn làm cái gì vậy?”
La Phú Vinh cau mày hỏi.
*Tôi không biết!” Tây Nhu Thiến ở bên này lắc đầu nói.
*Thủ đoạn của Lâm thần y quả thực không tồi, nhưng mà dường như cũng chỉ có hạn trong trường hợp này!” Thiên Mạch nhướng mày, thờ ơ nói.
Chỉ là … Khi Lâm Dương không ngừng tiến lên phía trước, vẻ mặt của mọi người bắt đầu thay đổi.
Bởi vì phương hướng của Lâm Dương chính là cánh cửa sắc đó.
Cửa đã đóng chặt rồi, không lẽ cậu ta muốn đẩy ra sao?
“Giảng viên Tư Đồ, chúng ta… có mở cửa không?” Một sinh viên cẩn thận hỏi Giảng viên Tư Đồ.
Giảng viên Tư Đồ cau mày, rơi vào im lặng.
“Đương nhiên là không mở, hừ, để xem tên nhóc đó đi như thế nào!” Vương Băng Điệp ở bên cạnh trực tiếp hét lên.
Đám đông ngừng bàn tán.
Tuy nhiên … bước chân của Lâm Dương không dừng lại, mà còn tăng tốc không ít, từ đi chậm biến thành đi nhanh, rồi từ đi nhanh đến chạy!
Chạy về phía cổng sắt sao?
Hơi thở của mọi người đông cứng lại, trừng to mắt không thể nào tin được mà nhìn.
“Cậu ta … cậu ta không lẽ là muốn …” Có người hét lên thất thanh, nhưng không dám nói lời tiếp theo.
Tuy nhiên, những người xung quanh lại lông tơ dựng thẳng đứng, rõ ràng biết người đó đang muốn nói cái gì.
“Không… không thể nào?” La Phú Vinh thở gấp, giọng nói cũng run rầy.
“Làm sao có thể? Mặc Tiểu Vũ có thể làm được chuyện này sao? Vậy thì ban đầu… hừ, tóm lại là không thể nào!”
Tây Nhu Thiến cười lạnh nói, nhưng vẻ hoài nghỉ trong ánh mắt vẫn vô cùng rõ ràng.
“Thế nào? Cô vẫn còn cho rằng cậu ta là Mặc Tiểu Vũ sao?” Huyền Dược ở bên cạnh thờ ơ nói một câu.
Tây Nhu Thiến mở miệng, không biết nên trả lời như thế nào.
Thiên Mạch luôn theo dõi bóng dáng của Lâm Dương, sự khinh thường trước đây dần dần chuyển thành kinh ngạc, lại từ kinh ngạc biến thành khó tin.
Ngay sau đó, cô ấy đã bị choáng váng.
Hiển nhiên, cô ấy cũng nhận thấy được tiếp theo đây Lâm Dương sẽ làm cái gì.
“Anh ta…chắc sẽ không…có gắng xông ra đúng không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...