Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần


Lúc này, một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm ở’ bên cạnh dáng vẻ rất nghiêm khắc hét lên một tiếng.
Mọi người lúc này mới im miệng.
“Ông cụ, bỏ đi!”
Lâm Dương cũng nói một tiếng, trên mặt hầu như không có biểu cảm gì.
Có khách ở đây, ông cụ cũng không thể bùng nổ nên chỉ có thể ngồi lại.
“Tiểu Lâm, đều là do tôi quản giáo không nghiêm.

Những đứa ranh con này càng ngày càng không biết tốt xấu rồi, đừng để trong lòng.” Hoắc Thượng Vũ nói.
“Tôi biết.

Bọn họ vẫn còn trẻ tuổi, tầm mắt hạn hẹp, ếch ngồi đáy giếng, không trách bọn họ, đợi bọn họ lớn lên sẽ hiểu được thôi.” Lâm Dương cười nói.
“Tên nhóc, nói ai ếch ngồi đáy giếng vậy?”
Hoắc Ngạo trở nên bất mãn, vỗ bàn đứng lên trừng mắt mắng Lâm Dương.

“Tôi nói.” Lâm Dương trực tiếp nói.
“Tên khốn! Xem ông đây đánh chết anh!”
Hoắc Ngạo tức giận, muốn rời khỏi chỗ ngồi, lao về phía Lâm Dương.
“Ngồi xuống cho tôi!”
Hoắc Thượng Vũ tức giận gào thét.
Hoắc Ngạo toàn thân run rẫy.
“Phản rồi? Muốn tạo phản rồi? Ăn cơm cho tôi!” Hoắc Thượng Vũ tức giận hét lên.
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của ông cụ, như thể muốn ăn thịt người, Hoắc Ngạo rốt cục vẫn phải nhẫn nhịn.
Anh ta nghiến răng, âm thầm hừ lạnh một tiếng rồi trở về chỗ ngồi của mình.
“Nếu như kẻ nào dám hỗn xược, thì cút ra khỏi Thượng Võ Quán cho tôi!” Hoäc Thượng Vũ hét lên nói.
Mọi người cúi đầu không nói gì.
Sắc mặt của Hoắc Thượng Vũ lúc này mới dịu đi đôi chút, ông ta quay sang Lâm Dương nói: “Tiểu Lâm, ăn tối xong nghỉ ngơi thật tốt.

Ngày mai cùng chúng tôi đi đến Sùng Tông Giáo đi.”
“Được!” Lâm Dương gật đầu.
“Nếu cậu có bắt kỳ khó khăn gì cứ việc nói, Kiền Quốc!”
“Bố, sao vậy?” Người đàn ông trung niên có bộ râu quai nón đáp lại một tiếng.
“Ngày mai đưa đám ranh con này đên Sùng Tông giáo chúc mừng đi.” Hoắc Thượng Vũ nói.
“Ông không đi sao?” Mọi người đều ngạc nhiên.
“Ngày mai tôi muốn đi một chuyến đến hiệp hội võ thuật, càng huống hồ loại hình thức này ông già này cũng không muốn tham gia, các người đi là được rồi.”
“Cái này…vậy được!”
Mọi người đều gật đầu.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Dương một mình trở về phòng, chuẩn bị đi tắm rửa nghỉ ngơi.

Tuy nhiên, khi vặn vòi, lại không nhìn thấy nước chảy ra.
“Mắt nước rồi sao?”
Lâm Dương cau mày, mặc lại quần áo rồi bước ra ngoài.
“Anh Lâm, có chuyện gì vậy?”
Đúng lúc này, một người hầu đi ngang qua hành lang nhìn thấy Lâm Dương bối rối hỏi.
“Tôi muốn đi tắm, nhưng không có nước, có phải mất nước rồi không?” Lâm Dương hỏi ngược lại.
“Không có nước sao?”
Người hầu liếc nhìn phòng của Lâm Dương, sau đó vỗ đầu nói: “A….

thật là xin lỗi anh Lâm, phòng tắm trong phòng này bị hỏng rồi… Thực sự xin lỗi, tôi sẽ đổi phòng khác cho anh nhé!”
“Không cần phải phiền phức như vậy đâu.

Đồ đạc chuyển tới chuyển lui cũng phiền phức.

Tìm cho tôi một căn phòng trống để tôi đi tắm là được rồi.” Lâm Dương cười nói.
“Vậy được, anh có thể sang phòng bên cạnh tắm đi.”
Người hầu mỉm cười nói, sau đó lấy chìa khóa mở cửa phòng bên cạnh ra.

Lâm Dương cũng không khách khí, bước vào phòng tắm thay quần áo, tắm rửa.
Mấy ngày nay có quá nhiều chuyện đã xảy ra, anh cũng có chút thở không ra hơi.
Sau khi giải quyết chuyện của Sùng Tông Giáo xong, chắc cũng đã đến lúc chuẩn bị cho đại hội rồi.
Lâm Dương nhìn mười lăm giọt Lạc huyết linh trên cổ tay, trong mắt hiện lên ngọn lửa nóng hằm hập.
“Còn có năm giọt… còn thiếu năm giọt …” Lâm Dương lắm bẩm nói.
Sau năm giọt… nhà họ Lâm nhỏ bé, anh làm sao có thể đặt vào mắt nữa?
Sau nửa tiếng đồng hồ, Lâm Dương lau tóc đang ướt sũng bước ra ngoài, chuẩn bị thay quần áo đi ngủ.
Tuy nhiên, khi anh vừa bước ra ngoài, lại nhìn thấy một người phụ nữ đang mặc bộ đồ ngủ nằm trên giường.
Đó là người phụ nữ với mái tóc ngắn ở bàn ăn trước đó.
Lâm Dương sững sờ.
Anh vẫn nhớ rằng người phụ nữ này tên là Tịch Lưu Hương.
Người phụ nữ tóc ngắn đó không hề ngạc nhiên chút nào mà chỉ cười tủm tỉm nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy vẻ đùa giỡn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui