Lâm Dương toàn thân chắn động nhìn cô gái.
Lại nhìn thấy đôi mắt của cô thấy đỏ bừng lên, nước mắt không ngừng lăn dài trên khuôn mặt rồi rơi xuống.
Khởi Tế cau mày lại.
Lạc Bắc Minh vô cùng tức giận, ông ta không ngờ cháu gái mình lại quyết liệt đến như vậy…
Lâm Dương siết chặt nắm đấm, trong mắt tràn đầy oán hận.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng tình hình trước mắt lại nghiêm trọng đến thé.
Những người này …lại ép buộc Lạc Thiên đến tình cảnh tuyệt vọng như vậy.
“Lạc Thiên, tôi đã nói rồi, tôi sẽ đưa cô rời khỏi đây một cách an toàn, Lâm Dương tôi nói được thì nhất định sẽ làm được.” Lâm Dương khàn giọng nói.
“Tôi bây giờ… chỉ muốn anh rời đi! Nếu như không đi, tôi sẽ chết cho anh xem.” Lạc Thiên lẫm bẩm nói.
Lâm Dương hơi thở gắp gáp, sau đó hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Được, tôi đi…”
Nói xong, anh quay người muốn rời khỏi nhà họ Lạc.
“Đi đâu vậy?”
Những người phía sau ngay lập tức chặn đường Lâm Dương.
“Dì, cháu không thể làm được cái gì, nhưng nếu như dám ngăn cản anh ấy, cháu cũng chỉ có thể chết trước mặt mọi người thôi.” Lạc Thiên ngắng khuôn mặt nhỏ nhắn tái xanh lên, lắm bẩm nói.
Khởi Tố sắc mặt lập tức trở nên ảm đạm vô cùng.
Nhưng bây giờ có nói gì cũng vô ích.
Bà ta tin rằng với tính cách của Lạc Thiên, nói không chừng thực sự sẽ làm ra những hành động gì đó kinh người.
Khởi Tế khit mũi một tiếng, sau đó xua tay.
Mấy người đàn ông to lớn mặc vest ngăn cản Lâm Dương ngay lập tức lùi lại.
Lâm Dương hít sâu một hơi, nhưng lại không rời đi.
“Tiểu Thiên, hôm nay cô quá kích động rồi.
Tôi đã nói rồi, tôi sẽ đưa cô rời đi, nhưng cô không tin tôi.
Lần này đã không được vậy thì lần sau tôi sẽ lại đến đón cô! Đúng rồi, các bà là Sùng Tông giáo sao?”
“Thì sao?” Khởi Tố nhìn Lâm Dương nói.
“Nghe này, tôi không quan tâm Sùng Tông giáo là cái thứ gì, cũng không quan tâm bọn họ có năng lượng lớn như.
thế nào, mạng lưới rộng lớn đến đâu, tôi muốn nói cho bà biết một điều, lần sau khi tôi đến đón Tiểu Thiên, tôi bắt buộc phải nhìn thấy cô ấy còn nguyên vẹn không có tổn thất nào, nếu như cô ấy bị thương dù chỉ một sợi tóc, tôi đều sẽ tìm các người tính sổ, hiểu chưa? “Lâm Dương bình tĩnh nói.
Ngay khi lời này được nói ra, những người có mặt tại đây đã phá lên cười.
Khởi Tố cũng cười lạnh.
“Thú vị, Lâm Dương, rốt cuộc cậu biết bao nhiêu về Sùng Tông Giáo của chúng tôi? Chỉ dựa vào cậu cũng muốn ra tay với Sùng Tông Giáo của tôi sao? Có xứng không?”
Khởi Tế lắc đầu nói.
“Vậy thì chúng ta cứ thử xem.”
Lâm Dương thờ ơ nói, liền trực tiếp đi ra khỏi nhà.
“Thật kiêu ngạo!”
“Một tên ngốc.
Còn không phải là dựa vào phụ nữ.
Nếu như hôm nay không có Lạc Thiên, cậu ta còn có thể an toàn rời khỏi đây sao?”
Mấy người thầm chửi rủa.
Lạc Thiên buông tay, sững sờ ngồi dưới đất, đôi mắt thất thần.
“Tiểu Thiên, đi xuống trước, băng bó vết thương một chút đi, sau đó theo tôi trở về Sùng Tông giáo, trong khoảng thời gian này thì ngoan ngoãn ở lại trong Sùng Tông Giáo.
học một chút y thuật đi.
Tư chất rất tốt, Giáo chủ sẽ không thể bỏ qua.” Khởi Tố nhàn nhạt nói…
Lạc Thiên không nói gì.
Hai người phụ nữ mặc Hán phục đi tới, đỡ Lạc Thiên dậy và đưa cô ấy vào sảnh trong.
“Khởi Tố, chuyện này cứ bỏ qua như vậy sao?” Lạc Bắc Minh cau mày hỏi.
“Cảm thấy có thể sao?”
Khởi Tố hừ lạnh một tiếng, mặt không biểu cảm nói: “Lâm Dương cái tên nhóc này lại kiêu ngạo như vậy.
Nếu như tôi cứ để yên như vậy, mọi chuyện truyền ra ngoài, mặt mũi của Khởi Tố tôi còn có thể đặt ở đâu? Thể diện của Sùng Tông Giáo cũng sẽ bị tổn thất, vậy thì tới lúc đó Khởi Tố tôi sẽ trở thành tội nhân trong giáo! “
“Điều đó có nghĩa là…”
“Không cần phải nhẹ tay! Hàn Lâm!”
“Có.”
“Lâm Dương giao cho anh, nội trong nửa ngày lấy mạng về cho tôi.
Tôi không chỉ muốn Lâm Dương trở thành một kẻ tàn phế, mà tôi còn muốn những người xung quanh cậu ta phải trả giá, để cho thiên hạ đều biết kết cục của việc đắc tội với Sùng Tông Giáo của tôi là như thế nào! ” Khởi Tố thờ ơ nói, trong đôi mắt tràn đầy ánh sáng lạnh lùng âmu…
“Vâng!”
Người đàn ông tên là Hàn Lâm gật đầu sau đó rời khỏi nhà.
“Trở về đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...