Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần
Cô ấy đang gọi điện thoại cho Phó hội trưởng Anna sao?
Não của hai người run rẩy một cách điên cuồng.
Nhưng mà lúc này, Rita cũng quay người lại và nói với Lương Hồng Anh: “Vô cùng xin lỗi cô Lương, tình trạng của bệnh nhân rất tồi tệ.
Mặc dù hiện tại chúng tôi đang có gắng hết sức để cứu bệnh nhân nhưng hy vọng cứu sống được bệnh nhân rất mong manh.”
“Làm sao có thể? Các cô là đội ngũ y tế tiên tiền nhất trên thế giới.
Trình độ y tế của các cô đã là trần nhà của thế giới này rồi.
Làm sao các cô không thể cứu được ông nội của tôi? Các cô nhát định phải nghĩ ra cách, nhát định phải nghĩ ra cách giúp chúng tôi!” Lương Hồng Anh hét lên, hơi thở cũng rối loạn rồi.
Theo như cô ta thấy, nếu ngay cả Hiệp hội Y khoa Quốc gia M cũng bó tay bát lực, thì cô ta thực sự không biết phải tìm ai mới được.
Lương Sinh cũng lo lắng máy vòng.
Nhưng vào lúc này, Rita nói: “Tôi vừa gọi điện cho cô Anna, phó hội trưởng hiệp hội y tế của chúng tôi, và nhờ cô ấy giúp đỡ”.
“Có thể mời cô Anna đến đây không? Chúng tôi sẵn sàng cử chuyên cơ đến đón.”
“Vị trí của cô Anna cách chỗ này rất xa.
Cho dù có cử máy.
bay đến đón cũng phải mắt hơn năm tiếng đồng hồ.
Tôi sợ rằng bệnh nhân sẽ không trụ được lâu như vậy.”
“Vậy thì… vậy thì phải làm gì đây?” Lương Hồng Anh gần như tuyệt vọng hét lên.
“Chủ tịch Anna nói rằng có một người khác đang ở Trung Quốc có thể sẽ chữa khỏi cho bệnh nhân này.” Rita nói.
Lương Hồng Anh tim đập thình thịch, cần thận dè dặt hỏi: “A[2”
“Nói là Lâm Thần Y của Giang Thành, tôi không biết người đó là ai.
Nếu như các cô có thể mời anh ấy tới, cô Anna nói rằng anh ấy chắc sẽ có hy vọng chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân.” Rita nói.
“Hả?”
Hai người như bị sét đánh ngang tai.
Đặc biệt là Lương Hồng Anh gần như mắt hồn mắt phách, há to mồm, người một lúc lâu sau cũng không lấy lại được thần trí.
“Cô Rita … cô có chắc chắn không? Cô Anna thực sự nói rằng lâm thần y có thể chữa khỏi bệnh cho ông tôi sao?
Không phải nói … Cô Anna không tin vào Trung Y sao?”
Lương Sinh chậm rãi bước tới, lầm lắm hỏi.
“Tôi cũng không biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào, nhưng cô Anna quả thực đã nói như vậy.”
“Vậy tại sao cô Anna lại muốn chúng ta đi tìm Lâm thần y?” Lương Hồng Anh hoàn hồn lại và vội vàng hỏi.
“Cô Anna nói… cô ấy là học trò của Lâm thần y.” Rita bắt lực thở dài.
Mặc dù tin tức đó khiến cô ta cũng không thể nào chấp nhận được, nhưng cô Anna đã tự mình nói ra điều đó, cô ta cũng không thể nào không chấp nhận.
Nghe thấy lời này, đại não của Lương Hồng Anh hoàn toàn không thể tiếp tục suy nghĩ được nữa.
Cô ta với đôi mắt trũng sâu, sững sờ nhìn Rita, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, giống như một người gỗ.
“Cô Lương, cô không sao chứ? Cô Lương?” Rita vội vàng hỏi.
“Không … không sao …” Lương Hồng Anh mới hoàn hồn lại.
“Không sao thì được rồi.
Tôi hy vọng các cô có thể nhanh chóng tìm Lâm thần y đến càng sớm càng tốt.
Tình trạng của bệnh nhân rất nguy kịch.
Giờ chúng tôi chỉ có thể dựa vào anh ấy thôi.”
Nói xong, Rita vào lại vào trong phòng.
Lương Sinh có chút phức tạp nhìn Lương Hồng Anh, thấp giọng nói: “Chị, bây giờ… phải làm sao đây?”
“Chị… chị không biết…”
Lương Hồng Anh đau khổ nói.
“Lâm thần y bây giờ đang trên đường trở về Giang Thành.
Em sẽ lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Lý và nhờ anh ta đến đón Lâm Thần Y quay lại đi.”
Lương Hồng Anh ngập ngừng môi dưới, thấp giọng nói: “Cái đó … vậy được.”
Lương Sinh gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra bám gọi.
Nhưng một lúc sau, vẻ mặt của anh ta lại thay đổi, ngây người nhìn Lương Hồng Anh.
“Lâm thần y nói thế nào?” Lương Hồng Anh vội vàng hỏi.
Lương Sinh lắc đầu thở dài nói: “Lâm thần y kiên trì muốn quay lại Giang Thành.
Anh ấy nói … anh ấy đã không còn nợ nhà họ Lương của chúng ta nữa rồi, cho nên anh ấy …
sẽ không chữa bệnh cho ông nội…”
“Cái gì?”
Lương Hồng Anh sững sờ, sau đó nỗi giận đùng đùng nói: “Được lắm, cái tên họ Lâm nhà anh! Anh dám chống đối nhà họ Lương của tôi sao? Lương Sinh, em điện lại cho Tiểu Lý bảo anh ta cưỡng hành mang Lâm thần y quay lại đây! Bảo anh ta nói với Lâm thần y, nếu như họ Lâm anh ta dám không tới chữa bệnh cho ông nội tôi, tôi muốn anh ta biến mắt khỏi Giang Thành! “
“Chị à, bác sĩ Lâm trước đó đã nói rồi.
Con người này của anh ta ăn mềm chứ không ăn cứng.
Hơn nữa, chị làm thế này, nếu như Lâm thần y thật sự thà chết cũng không chữa thì phải làm sao đây? Không lẽ chị muốn chôn vùi cơ: hội duy nhất để chữa khỏi bệnh cho ông nội sao?” Lương Sinh thở dài nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...