Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần


Một lúc sau xe đã tới rồi, người cũng lên xe rời đi.
Lương Hồng Anh và đội ngũ y tế được mời từ hiệp hội Quốc gia M vẫn đang điều trị cho ông cụ.
Lương Hồng Anh từ trong phòng bước ra.
“Người đi rồi sao?” Lương Hồng Anh thờ ơ hỏi.
“Đi rồi…”
“Hừ, em sau này không thể trưởng thành hơn một chút được sao? Loại người lừa đảo nào cũng có thể mời về nhà được? Em muốn hại chết ông nội sao?”
“Chị! Chị không tin vào Trung Y, nói cái gì cũng đều vô dụng.” Lương Sinh có chút tức giận: “Lâm thần y này không phải ai cũng có thể mời được.

Bây giò đã bỏ lỡ cơ hội, lỡ như những bác sĩ đó không chữa khỏi thì phải làm sao? “
“Không thể chữa khỏi sao? Không thể nào.

Nếu như bọn họ không chữa khỏi.


Em cho rằng Lâm thần gậy này có thể chữa khỏi sao?” Lương Hồng Anh khinh thường nói: “Nếu như George và những người khác thật sự không chữa khỏi, vậy chị sẽ đích thân đi mời Lâm Thần gậy trở lại.

Được rồi chứ? “
“Chị, chị…” Lương Sinh tức giận không nói nên lời.
Nhưng vào lúc này …
bùm!
Một tiếng động lạ đột nhiên từ trong phòng phát ra.
Cả hai người đều chấn động, đột nhiên quay đầu nhìn căn phòng…
Động tĩnh trong phòng khiên hai chị em hoảng sợ, Lương Sinh muốn đẩy cửa bước vào để xem thử bên trong có chuyện gì, nhưng đã bị Lương Hồng Anh ngăn lại.
“Bác sĩ người ta đang cứu người ở trong đó.

Em không được làm phiền.

Nếu như có vấn đề gì xảy ra, em có chịu trách nhiệm được không?” Lương Hồng Anh hét lên.
Lương Sinh im lặng.
Tuy nhiên, bên trong không ngừng vang lên tiếng ồn ào, còn có tiếng bước chân vội vàng qua lại, thậm chí có thể nghe rõ tiếng la hét đầy lo lắng của George và Rita.
Dường như có vấn đề đã xảy ra trong quá trình điều trị?
Lông mày của Lương Hồng Anh trầm xuống.
Lương Sinh cũng lo lắng.
“Chị, bên trong chắc sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Xảy ra chuyện sao? Xảy ra chuyện gì? Chuyện gì có thể xảy ra chứ? Em cứ mặc kệ là được rồi!” Vẻ mặt của Lương Hồng Anh cũng không tự nhiên.
Nhưng chính vào lúc này …
Loảng xoảng!

Cánh cửa bị đầy ra.
Rita từ bên trong bước ra.
“Cô Rita, bên trong làm sao vậy? Ông tôi không sao chứ?”
Lương Sinh lo lắng.
Nhưng Rita lại không quan tâm đến anh ta, mà lấy điện thoại di động ra và vội vàng bám một só.
Lương Hồng Anh nhìn chiếc áo khoác trắng trên người Rita, thậm chí có thể nhìn thấy vết máu đỏ dính trên đó.
Cả hai người sắc mặt đều thay đồi.
Điện thoại bắt máy, chỉ nghe thấy Rita vội vàng nói gì đó bằng tiếng Anh, cả hai người đều biết tiếng Anh đương nhiên có thể hiểu được.
“Hội trưởng Anna, tình trạng của bệnh nhân tương đối xấu.

Chúng tôi không ngờ rằng ông ấy đột ngột bị xuất huyết nặng.

Mặc dù đã được truyền máu kịp thời nhưng các công năng khác của bệnh nhân đều có dấu hiệu suy kiệt.

Chúng tôi hoàn toàn không thể tìm ra được nguyên nhân gây bệnh”.
Rita nói, và khi những lời này rơi xuống, trái tim của Lương Hồng Anh và Lương Sinh gần như nhảy ra khỏi cổ họng.
“Cái gì?”

“Các cô… các cô cũng không chữa khỏi được cho ông nội tôi sao?” Lương Hồng Anh lẫm bẩm hỏi.
“Làm sao có thể như vậy?” Lương Sinh ngần người.
Rita lúc này cũng là dáng vẻ như sắp khóc: “Hội trưởng Anna, tôi phải làm sao bây giờ? Cô tới được không?”
“5 giờ sao? Cái này … bệnh nhân sợ rằng sẽ không cầm cự được lâu đến như vậy…”
“Tìm người? Tìm ai? Có ai ở Trung Quốc có thể giúp chúng đỡ chúng ta sao?”
“Lâm Thần Y của Giang Thành sao? Tìm anh ta thì có thể sao?”
“Cô đang nói cái gì vậy? Cô là học trò của anh ta sao?”
Rita dường như đang nói chuyện điện thoại với người nào đó, một lúc sau thì cúp máy, nhưng vẻ bàng hoàng trên khuôn mặt của cô ta đã hoàn toàn bộc lộ ra ngoài.
Về phần hai anh chị em của Lương Sinh, lúc này cũng bị kinh ngạc trước lời nói của Rita.
Rita đang nói cái gì vậy?
Lâm thần y của Giang Thành sao?
Cái gì mà học trờ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui