Chương 2262:
Ánh sáng quá mờ, mấy người không nhìn thấy rõ người kia là ai, đã thấy người đó đứng thẳng tắp trên con đường nhỏ, lạnh nhạt nhìn bốn người bọn họ, Lâm Dương có thể nhìn thấy trên mặt người kia còn đeo một chiếc mặt nạ.
Cùng lúc đó xung quanh bốn người cũng xuất hiện vô số bóng dáng vây quanh bốn người.
Trúng mai phục.
“ÁI Sao… Sao có nhiều người như thế?
Chị Ngọc, làm sao bây giờ? Chúng ta nên làm sao bây giờ?” Dù thế nào Hứa Thanh Thủy mới bước vào cửa trường đại học, trẻ tuổi non nớt, chưa từng trải qua sóng gió gì, nhìn thấy trận trượng này, lúc này sợ tới mức khóc thành tiếng: Trương Bảo Ngọc rất kiên cường, nắm chặt lấy tay Hứa Thanh Thủy, nâng mắt nhìn chằm chằm đám người xung quanh.
Đặng Khải Phong lạnh lùng nhìn người xung quanh, đã biết được đám người này muốn làm gì!
“Đặng Khải Phong, rốt cuộc những người này là ai thế?” Trương Bảo Ngọc nghiến răng hỏi.
“Còn chưa nhìn ra sao? Một đám cường đạo!” Đặng Khải Phong lạnh nhạt nói.
“Cường đạo sao? Anh là nói bọn họ…
Muốn cướp bóc chúng ta sao?” Trương Bảo Ngọc thất thần hỏi.
“Không sai, tôi sớm nên đoán được, đầm Ám Long chắc chắn sẽ có người đục nước béo cò, nhân lúc tất cả mọi người đi vào đầm Ám Long chặn đường cướp bóc! Bọn họ hẳn là người học võ, đoạt lấy bí tịch võ công của người học võ khác, lúc này thích hợp hơn hết, ở loại nơi này không có người quấy rầy, pháp luật cũng không làm gì được bọn họ, bọn họ hoàn toàn có thể không kiêng nể gì rồi!”
Đặng Khải Phong hừ lạnh nói.
“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Trương Bảo Ngọc vô cùng khẩn trương.
“Không phải sợ, có tôi ở đây!” Đặng Khải Phong võ ngực, tiến lên phía trước ôm quyền nói: “Chư vị bạn bè, tại hạ là Đặng Khải Phong, là người của Hình Ý Môn! Nể mặt Ị”
một chút, để chúng tôi qua đi “Chúng tôi mặc kệ cậu là người của môn nào, chúng tôi chỉ quan tâm trên người cậu có thứ gì khiến chúng tôi hứng thú hay không? Tên nhóc, nếu cậu muốn đi qua đây, để lại tiền mua đường đi!” Người đeo mặt nạ ở phía trước lạnh lùng hỏi.
“Tiền mua đường? Tiền mặt sao?”
“Ồ, chúng tôi thiếu thứ đó sao? Chúng tôi thiếu bí tịch võ công, tâm pháp khẩu quyết, hiểu không?” Người đàn ông đeo mặt nạ lạnh nhạt nói: “Tôi khuyên các người nên ngoan ngoãn phối hợp giao ra đây, nếu không…
Chúng tôi chỉ có thể tự mình ra tay rồi!”
“Nhìn bộ dạng không đánh không được Đặng Khải Phong thở dài một hơi, nhưng không vội vàng ra tay, mà nghiêng đầu nói với Lâm Dương: “Lâm Dương! Nếu anh dám một mình tới đầm Ám Long này, nói vậy chắc chăn có bản lĩnh! Không bằng như vầy, những người này giao cho anh rồi! Anh cũng cho chúng tôi mở rộng tầm mắt, nhìn xem rốt cuộc là vì sao anh dám đơn phương độc mã tới đầm Ám Long, thế nào?”
“Được!”
Lâm Dương suy nghĩ một lát, gật đầu.
Anh vốn có thể không ra tay, nhưng đến mức độ này, anh cũng không cần thiết phải che giấu nữa, còn Đặng Khải Phong, anh cũng không cần lo lắng! Đối với người này, Lâm Dương không muốn giấu diếm, đến lúc đó nếu kẻ thù điều tra ra, phát hiện anh ta có quan hệ với bác sĩ Lâm, gặp tai họa, vậy cũng không liên quan tới Lâm Dương.
“Đặng Khải Phong, lúc này anh nhất định phải ra tay tự mình đối phó bọn họ, lúc nguy cấp như thế không chấp nhận được có một chút sai lầm!” Trương Bảo Ngọc vội la lên.
Cô ta không tin Lâm Dương có thể đối phó được nhiều người như thế.
Cô ta cũng biết Đặng Khải Phong cố ý †ìm Lâm Dương, muốn dạy cho Lâm Dương một bài học.
Nhưng lúc nguy hiểm như vậy, không phải lúc kéo thêm ân oán khác vào.
Nhưng mà Đặng Khải Phong không nghe, mỉm cười nói: “Bảo Ngọc, đừng lo lắng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...