Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần


Hai người đánh nhau, đánh đến trời đất mịt mù, đất núi rung chuyển.

Quản gia và Hứa Minh Tùng ở bên cạnh đều trợn tròn mắt.

Bọn họ đứng nguyên tại chỗ như pho tượng, nhìn họ một cách ngơ ngẩn, trên gương mặt tràn đầy vẻ khó tin.

“Đã… đã… đã xảy ra chuyện gì thế nào?”
Hứa Minh Tùng lắp bắp hỏi.

“Ông chủ, đây là cậu chủ Lâm Dương sao?
Vậy mà… võ công của cậu ấy lại mạnh đến vậy sao? Ngay cả cậu Bạch Thiếu Quân kia mà cậu ấy cũng có thể đối phó được? Cậu Bạch Thiếu Quân này… không phải là Thiên Kiêu hay sao?” Quản gia hỏi một cách ngơ ngác.

Hứa Minh Tùng lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu: “Bạch Thiếu Quân quả thực là Thiên Kiêu, hơn nữa còn không phải là Thiên Kiêu bình thường… lầm rồi! Nhìn lầm rồi! Đứa cháu rể này của tôi…lại có thực lực như vậy…
nhìn lầm rồi!”
Trái tim của ông cụ đập rất nhanh, cố hết sức cũng không thể bình tĩnh lại được, đầu óc đều hỗn loạn.

Sau khi đấu tầm vài trận như vậy, hai người mới tách ra.


Lâm Dương bình tĩnh đứng đó, Bạch Thiếu Quân cầm trường kiếm, nhìn chằm chằm vào anh.

“Hừ, cậu quả nhiên không đơn giản, tôi chưa từng gặp một võ y như vậy trong cuộc đời! Khâm phục!”
“Kiếm thuật của anh cũng độc đáo như vậy, nhưng tôi cảm thấy thể thuật của anh chắc hẳn cũng mạnh như kiếm thuật của anh, cần gì phải dùng kiếm chứ? Nó chỉ đang trói buộc sức mạnh của anh, và hạn chế sự phát huy của anh mà thôi!” Lâm Dương lạnh nhạt nói.

“Nói như vậy, cậu hy vọng tôi sẽ dốc hết toàn bộ sức lực sao?” Anh ta hỏi.

“Nếu không như vậy, anh còn tới tìm tôi để làm gì?” Lâm Dương hỏi lại.

Bạch Thiếu Quân sững sờ, sau đó bật + 3z” 10/15 cười ha ha.

“Ha ha ha ha, nói đúng! Nói đúng lắm!
Nếu đã như vậy, vậy được thôi! Tôi dốc hết toàn lực là được! Nhưng bác sĩ Lâm này…
mong rằng lát nữa cậu sẽ không hối hận!”
Bạch Thiếu Quân mỉm cười đáp, sau đó mở tay ra.


Chỉ thấy thanh kiếm đó giống như chiếc lá nhẹ nhàng rơi khỏi tay anh ta, rồi rớt xuống đất.

Vậy mà thanh kiếm đó… lại được làm ra từ giấy…
Là khí của Bạch Thiếu Quân, anh ta đã trao cho nó một lưỡi kiếm vô tận.

Chỉ dùng một thanh kiếm giấy đã có thể giải phóng được kiếm khí khủng khiếp như vậy.

Đây còn là thứ mà người bình thường có thể so sánh được sao?
Lâm Dương lạnh lùng nhìn, hai tay cũng giữ rất nhiều kim châm cứu.

“Nếm thử thần quyền chấn động trời này của tôi đi!”
Bạch Thiếu Quân thấp giọng cười, cơ thể lại di chuyển, lao về phía Lâm Dương.

Nhưng lần này Lâm Dương cũng không che giấu nữa.

“Nếu đã là trận chiến của Thiên Kiêu, vậy thì cứ dốc hết sức mình đi, chỉ có điều, Bạch Thiếu Quân, có một câu tôi phải nói cho anh biết!”
“Câu gì?”
“Anh, không phải là mục tiêu cuối cùng của tôi! Hoặc là nói, anh không có tư cách trở thành mục tiêu cuối cùng của tôi!”
Lâm Dương gầm nhẹ, hai bàn tay vỗ vào hai vai mình, giao nhau ở trước ngực, sau đó buông lỏng, chỗ hai vai đều là kim châm cứu lấp lánh ánh bạc.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui