Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần
Chương 2215:
Mặt Lâm Dương không cảm giác nhìn Hứa Ngọc Thanh.
Ở trong lòng anh, ngay cả người xa lạ Hứa Ngọc Thanh cũng không bằng.
Nhưng đối với ông cụ Hứa, anh vẫn cảm thấy thiếu nợ.
“Đây là nhà họ Hứa, các người đều là người của nhà họ Hứa! Vậy thì phải tuân thủ quy củ của nhà họ Hứa cho tôi! Nếu ai đám làm bậy ở đây thì chính là không coi tôi ra gì! Nghe chưa? Nghiêm chỉnh lại cho tôi!
Ông cụ lạnh giọng.
“Vâng!”
Mọi người đồng thanh vâng, rất cũng kính.
Ông cụ gật đầu một cái, nhìn Lâm Dương.
“Lâm Dương! Mẹ vợ cháu nói, Tô Nhan bị như vậy là do cháu hại, có đứng không?”
“Ông ngoại sao lại nói vậy?
“Mẹ vợ cháu nói, do cháu động vào nhân vật có máu mặt!
“Cháu có thể động vào ai chứ?”
“Người của thôn Dược Vương! Mày còn không thừa nhận?”
Hứa Ngọc Thanh thét to.
“Động vào thôn Dược Vương là bác sĩ Lâm, liên quan.
gì đến con?”
Lâm Dương nhàn nhạt nói.
“Sao lại không liên quan đến mày? Chính là mày chọc vào người của thôn Dược Vương, sau đó mày mượn danh nghĩa của Tô Nhan lấy tên là bác sĩ Lâm ra mặt, làm lớn chuyện, thôn Dược Vương trách hận Tô Nhan, mới khiến con bé chịu tội! Mày còn dám nói không liên quan đến mày? Mày là đồ lòng lang dạ sói! Mày không bằng con chó! Mày không phải là người!” Hứa Ngọc Thanh chửi mắng, vừa nói vừa khóc: “Con gái tôi mạng khổ quá!”
Hiện trường vừa giận vừa tức.
Lâm Dương liên tục cười lạnh.
“Thực lực của thôn Dược vương như thế nào, tôi nghĩ mọi người nên xem qua truyền hình trực tiếp? Ngay cả bác sĩ Lâm cũng không đối phó nổi, Dương Hoa bị đối phương đả kích liên tiếp, vết thương chồng chất, đó là nhân vật tay mắt thông thiên, Hứa Ngọc Thanh! Mẹ nói do con động vào người của thôn Dược Vương, vậy con hỏi mẹ, chẳng lẽ con còn lợi hại hơn cả bác sĩ Lâm sao? Ngay cả Bác sĩ Lâm đang không rõ tung tích, mà con vẫn còn có thể bình yên vô sự đứng ở đây! Có phải ý mẹ là, bác sỹ Lâm không bằng con?”
Lời này vừa ra, Hứa Ngọc Thanh ngưng bặt tiếng khóc, nhất thời không biết nói sao.
“Ngoài ra! Ông ngoại, cháu muốn hỏi ông, tình huống bây giờ của Tô Nhan là gì?”
Lâm Dương hỏi Ông cụ Hứa.
“Người trúng kỳ độc! Ông mời bác sĩ giỏi nhất Quảng Liễu đến khám, người của Học viện phái Nam Y cũng đã từng khám, lại còn cho người đến làm điều dưỡng! Độc này tạm thời không thể giải!” Ông cụ Hứa nặng giọng.
“Như vậy, có phải có ai nói với mọi người, †ại sao Tô Nhan lại trúng kỳ độc chưa?” Lâm Dương hỏi lại.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều giật mình.
Mọi người trố mắt nhìn nhau.
Ông cụ cũng nhíu chặt mày.
“Không phải do cậu sao!” Có người nhà họ Hứa nói to.
“Đang yên đang lành vì sao tôi phải hại Tô Nhan chứ?” Lâm Dương hỏi ngược lại.
“Tôi… Tôi nào biết?” Người nọ hừ nói.
“Tôi cảm thấy vấn đề Tô Nhan tại sao lại trúng độc này nên để Hứa Ngọc Thanh trả lời mọi người đi!” Lâm Dương nhạt giọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...