Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần


Chương 2213:
Anh Sơn hừ lạnh, trực tiếp lấy di động ra, bấm mã số.

Vào cửa nhà họ Hứa, Lâm Dương trực tiếp đi tìm Tô Nhan.

“Cậu là… Lâm Dương? Sao cậu lại tới đây?”
Anh họ Hứa Thiên Bảo bất ngờ.

“Hứa Thiên Bảo, Tô Nhan đâu?” Lâm Dương lập tức hỏi.

“Tô Nhan?” Hứa Thiên Bảo hừ lạnh một tiếng: “Cậu còn mặt mũi hỏi em họ tôi đâu à?
Nếu không phải do cậu, em họ tôi phải khổ như này sao? Phải rơi vào bước đường này sao? Bây giờ cậu còn dám chạy tới đây!
Lâm Dương, lá gan cậu không nhỏ đâu “Hứa Thiên Bảo, có chuyện gì sau này em sẽ giải thích với anh, bây giờ anh lập tức dẫn em đi tìm Tô Nhan đi” Lâm Dương nặng giọng đáp.

Hứa Thiên Bảo còn điều muốn nói, nhưng thấy Lâm Dương nóng nảy, chần chờ một chút rồi thờ ơ nói: “Con bé ở nhà cô!”
Hứa Vân ư?
Lâm Dương nghe thế, lập tức chạy sang đó.


Mấy phút sau, Lâm Dương đẩy cánh cửa một căn phòng.

“Ai?”
Người trong phòng bị giật mình, lập tức lên tiếng.

Lâm Dương nhìn xung quanh, mới thấy Hứa Vân đang đứng cạnh mép giường, mà trên giường có một cô gái sắc mặt tái nhợt dùng vải trắng che mắt.

Cô gái hôn mê bất tỉnh, bên cạnh giường là dụng cụ y tế, vài ống thông căm vào hai cánh tay, trong phòng còn có một y tá, cô ta đang gật gà gật gù.

“Lâm Dương, là cậu?”
Hứa Vân gào lên thất thanh, quay người lại vẻ mặt khó chịu: “Cậu còn mặt mũi đến đây? Cút ra ngoài cho tôi! Cút!”
Lâm Dương không muốn giải thích, chỉ đi nhanh đến mép giường, kiểm tra cho Tô Nhan.

“Độc Tuyệt Mệnh ở mắt đã được khống chế, vết thương ở mắt đang khôi phục, trên người cũng không có vết thương nặng nào khác, khá tốt, khá tốt…”
Biết được Tô Nhan coi như ổn định, Lâm Dương thở phào nhẹ nhõm.


Nhìn có vẻ đám người Thủy Bình Vân bảo vệ rất tốt.

“Lâm Dương! Cậu không nghe thấy tôi nói gì sao? Cút ra ngoài!” Hứa Vân gần như thét chói tai, thấy Lâm Dương lại không phản ứng, lập tức cao giọng hô: “Người đâu! Người đâu!”
“Có chuyện gì xảy ra?”
“Xảy ra chuyện gì?”
Bên ngoài lập tức có không ít người chạy vào.

Đều là tay chân nhà họ Hứa.

“Đuổi tên phế vật này ra ngoài! Cậu ta không đi thì đánh cho tôi! Đánh chết!” Hứa Vân tức giận chửi mắng.

“Dạt”
Mọi người lập tức tiến lên.

“Không cần các người ra tay! Tôi sẽ tự đi”
Lâm Dương liếc ngang, mặt không đổi sắc mà nói.

Những tên lâu la nghe thấy thế, dừng bước tại chỗ, trố mắt nhìn nhau.

Tô Nhan không việc gì, Lâm Dương rộng lòng, không cần thiết ở lại đây, anh phải nắm chắc thời gian đi chế tạo thuốc giải độc Tuyệt Mệnh Hoa, còn phải giải quyết hết đám người Trường Cổ phiền toái, trả lại sự bình yên như lúc đầu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận