Cả đám người của cậu Lôi đột nhiên đứng dậy.
Lâm Dương cũng ngây ngẩn cả người, nhìn theo tiếng phát ra.
Chỉ thấy Lâm Tự Ngữ đỡ Tô Tiểu Khuynh chạy vào.
Hai cô gái thất tha thát thêu, vô cùng chật vật.
Trên má trắng nõn của Tô Tiểu Khuynh còn có một vết bàn tay, đôi mắt cô ta dưng dưng nước mắt, uất ức vô cùng, dáng vẻ sợ hãi đến cực điểm.
Lâm Tử Ngữ cũng không dễ chịu, tóc hơi rối, khóe miệng đã ứa máu, như là bị người đánh.
“Sao lại thế này?”
Quý Hào xù lông lên.
Anh ta vẫn luôn rất thích Lâm Tử Ngữ, sao có thể nhịn được khi thấy dáng vẻ này của Lâm Tử Ngữ.
“Ai bắt nạt các cậu?”
“Tiểu Khuynh, sao em lại thế này?”
Vài người đều đi lên phía trước.
Mà ở lúc này, chỗ hành lang truyền đến một đợt tiếng bước chân dày đặc mà dồn dập.
Sau đó là vài tên ăn mặc quần áo màu đen đi đến.
“Các người đang làm gì đấy?”
Cậu Lôi làm đầu tàu gương mẫu, đứng ở phía trước đám người quát lên.
“Hai cô nàng này đi là cùng một hội với các người?” Một người đàn ông cường tráng đầu trọc đứng đầu trừng mắt nói với cậu Lôi.
“Đi chung với chúng tôi đấy thì làm sao? Tôi nói cho anh biết, nơi này là tiệm karaoke Đế Cung, cha tôi quen biết với ông chủ của nơi này đấy.
Các người tốt nhất là đừng có xằng bậy ở đây, néu không chỉ một cú điện thoại của tôi cũng đủ khiến các người làm môi cho cá!” Cậu Lôi tức giận nói.
“Vậy cha cậu là ai thế?”
Người đàn ông trung niên hơi béo đi ra từ phía sau người đàn ông đầu trọc, hỏi.
“Lôi Phú Quý! Biết hãng điện tử Phú Quý không hả? Đó chính là do cha tôi mở đấy!” Cậu Lôi liếc mắt nhìn người nọ một cái, ngạo nghễ nói.
*Ò2 Tôi còn tưởng là ai chứ, thì ra là con dế trũi Lôi Phú Quý? Nhưng tôi không nhớ rõ tôi quen biết với cha cậu đấy.” Người đàn ông trung niên kia lãnh đạm nói.
Lời này vừa dứt, sắc mặt của cậu Lôi thay đổi trong nháy mắt: “Ông… ông là giám đốc Trình?”
“Gì cơ? Ông ta chính là giám đốc trình của tiệm karaoke Đề Cung?”
“Chuyện gì thế này?”
Mọi người lập tức ngơ ngác.
“Giám đốc trình, việc này… Rốt cuộc hai người bạn học này của tôi làm sao vậy? Vì sao lại kinh động đến cả ngài?” Cậu Lôi run rẩy một lát, vội cười nịnh nọt nói.
Thực ra anh ta không biết karaoke Đế Cung có năng lượng thế nào, nhưng anh ta hiểu rất rõ bản thân mình không trêu chọc được.
Giám đốc Trình nói đúng, nhà họ Lôi của anh ta chỉ có nhiều tiền, nếu thật sự bàn về quan hệ, nào có thể so với Đế Cung? Người khác không cho cha anh ta mặt mũi thì anh ta cũng không dám nổi giận.
“Hai người này là bạn học của các cậu à?” Giám đốc Trình liếc mắt nhìn Tô Tiểu Khuynh và Lâm Tử Ngữ.
“Đúng vậy…”
“Bạn học của các người làm người khác bị thương! Như thế này đi, các cậu đừng xía vào, nên làm gì thì làm, hai cô ả cứ giao cho chúng tôi, Đế Cung chúng tôi sẽ xử phạt thích đáng đối với bọn họ.” Giám đốc thản nhiên nói.
“Việc này… Giám đốc Trình ạ, bọn họ chỉ là hai cô gái mà thôi, sao lại đả thương người được chứ? Ở đây… liệu có thể có hiểu lầm gì đó không ạ?” Cậu Lôi căng da đầu, cười nịnh nọt hỏi.
Nhưng mà lời này vừa dứt, giám đóc Trình tát thẳng ngay một cái.
Bồp!
Tiếng vang giòn giã vang lên.
Cậu Lôi bị đánh đến mức đầu óc choáng váng, mắt đầy Sao xẹt qua.
*A2”
Những người còn lại sợ tới mức da đầu tê dại.
“Thằng chó này! Một đám ranh con cũng dám nói như vậy với tao? Chúng mày là cái thá gì? Ông đây nễ chúng mày còn nhỏ tuổi nên mới nhã nhặn với chúng mày.
Chọc ông đây phát bực thì ông đây ném hết tất cả chúng mày lên đường cái! Cút ngay hết đi, dẫn người đi!” Giám đốc Trình quát lên, lười để ý tới đám người cậu Lôi nữa, bàn tay vung lên, muốn rời khỏi phòng bao.
Đám người đàn ông đầu trọc lập tức ra tay.
Một đám người run bằn bật, nào dám ngăn cản.
“Chờ một chút!”
Cuối cùng, Lâm Dương ngồi ở trên sô pha bên kia cũng lên tiếng.
“Anh rẻ!”
Tô Tiểu Khuynh bổ nhào vào trong lòng Lâm Dương, đôi tay nhỏ ôm chặt lấy anh đang run bần bật.
Lâm Dương liếc mắt nhìn thấy vét bàn tay trên má Tô Tiểu Khuynh, hít một hơi thật sâu, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa: “Đau không?”
“Có ạ…” Tô Tiểu Khuynh mím chặt môi, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.
“Yên tâm, có anh rễ ở đây rồi.”
Lâm Dương cười cười nói.
“Thằng nhóc thối tha, mày còn dám xen vào việc người khác? Không tin tao quăng mày ra ngoài chứ gì?”
Người đàn ông đầu trọc kia gào thét, liền muốn đến đây cướp người.
Nhưng giây tiếp theo…
Vèol Lâm Dương đột nhiên nhắc chân đá tới.
Người đàn ông bị bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức bị đá bay, người ngã thật mạnh trên mặt đất, ôm bụng mãi không dậy nỗi.
“Hả?”
Giám đốc trình vừa muốn ra cửa cau chân mày lại, quét mắt nhìn Lâm Dương.
“Cậu là ai?”
“Cô em vợ của tôi là do ai đánh?” Lâm Dương lãnh đạm hỏi.
“Cậu chủ nhỏ đánh đấy, thế nào? Cậu không phục sao?”
Giám đốc Trình cười khẽ hỏi.
“Vậy bảo cậu chủ nhỏ tới gặp tôi đi.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Ha ha…” Giám đốc Trình không nhịn được mà bật cười, lập tức nhìn chằm chằm Lâm Dương, cười lạnh nói nhỏ giọng: “Thằng oắt kia, cậu vẫn là quá trẻ tuổi, không hiểu được đạo lý đối nhân xử thế.
Cậu cho rằng tôi đang bắt nạt các cậu ư? Sai TỒi, tôi đang bảo vệ các cậu đấy! Dù sao các cậu cũng là khách của Đề Cung chúng tôi, sao tôi lại vô duyên vô cớ gây chuyện với các cậu được?”
“Là sao?” Lâm Dương thờ ơ hỏi.
“Cô em vợ của cậu được cậu chủ nhỏ coi trọng, cậu chủ nhỏ muốn mời cô ta đến phòng bao uống ly rượu, kết quả cô em vợ của cậu tát cho cậu chủ nhỏ ngay một phát.
Oắt con, cậu biết cậu chủ nhỏ kia là ai không hả? Ngay cả ông chủ của chúng tôi cũng không dám đắc tội! Cô em vợ của cậu làm sao có thể động vào được… Nếu tôi không đưa hai người kia đi tiếp cậu chủ nhỏ một đêm thì tôi đám người các cậu sẽ bốc hơi khỏi nhân gian trong đêm nay đấy! Tôi đang cứu các cậu đấy! Có hiểu không?”
Lời này vừa dứt, mấy người đám cậu Lôi sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Ngay cả ông chủ của karaoke Đề Cung cũng không dám đắc tội, rốt cuộc đây là cáp bậc gì thế này…
“Nói như vậy… tôi còn phải cảm ơn ông à?” Lâm Dương hỏi lại.
“Không cần khách sáo, các cậu chỉ cần phối hợp với tôi là được.
Buỗi sáng ngày mai tôi đưa họ về nhà bình an.
Các cậu nên như thế nào thì cứ như thế đi, hiểu không hả?
Đừng gây phiền phức cho tôi nữa!” Giám đốc nói với vẻ mặt không có cảm xúc rồi sai người kéo người đi.
“Nhưng nếu như tôi không giao họ ra thì sao nhỉ?”
Lâm Dương đột nhiên nói một câu.
Mọi người vừa nghe đều bị cứng đờ.
“Cậu thanh niên, cậu chớ có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Giám đốc Trình nỗi giận.
“Tôi trả lại những lời này cho ông đấy, mau chóng gọi tên cậu chủ nhỏ kia tới đây, bảo anh ta quỳ xuống trước mặt cô em vợ của tôi và bạn học của nó, xin lỗi hai người bọn họ.
Bằng không, đêm nay tôi sẽ khiến anh ta không ra khỏi Giang Thành được nữa.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Lời nói dữ dội bá đạo.
Hai mắt Lâm Tử Ngữ lấp lánh ánh sao, nhìn Lâm Dương một cách vô cùng sùng bái.
Tô Tiểu Khuynh thì lại vô cùng lo lắng.
Tuy rằng tuổi tác của cô ta không lớn, nhưng cô ta không ngốc.
Hình như anh rể quen biết rộng rãi, nhưng sao có thể là đối thủ của loại người này chứ…
Còn về đám người cậu Lôi thì càng không tin.
“Khoác lác.”
“Đã là lúc nào rồi mà còn giả vờ?”
“Một thằng ngu xuẳn!”
Mấy người thầm hừ, tràn đầy khinh thường.
Giám đốc Trình cười không ra tiếng.
“Xem ra mình đã đụng phải một kẻ lỗ mãng rồi.” Ông ta lắc lắc đâu, lạnh nhạt nói: “Kéo kẻ lỗ mãng này tới nhà vệ sinh dạy dỗ lại một trận đi.
Hai người kia thì đưa tới phòng bao của cậu chủ nhỏ, làm khe khẽ thôi, đừng để ảnh hưởng tới kinh doanh.”
“Vâng thưa giám đốc Trình!”
Mấy người gật đầu, vây quanh đi lên.
*A2”
Đám người cậu Lôi biến sắc.
“Anh rẻ!”
“Anh rễ Lâm, cần thận!”
Hai cô gái sợ tới mức trốn ở trong lòng Lâm Dương run lẩy bẩy, khuôn mặt nhỏ đầy sợ hãi nhìn đám đàn ông cường tráng đi tới.
Lâm Dương không nói một lời, bắt động như núi.
Nhưng vào lúc này, một người vội vã chạy vào phòng bao.
hô lên.
“Sao lại nhiều người như vậy… Chủ tịch Lâm! Chủ tịch Lâm! Ngài ở bên trong sao?”
Âm thanh này vừa dứt, Giám đốc Trình nghiêng đầu nhìn lại thì tức khắc sửng sót.
“Tào… Ông chủ Tào?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...