Tào Uy căng thẳng trong lòng, nhưng trên mặt không thay đổi máy.
Ông ta không nhìn thẳng vào mắt của Lâm Dương mà chỉ khép hai mắt lại: “Anh Lâm, thật ra thì tôi cũng đang giúp ngài, tôi không kiến nghị ngài đối nghịch với nhà họ Mãn.
Nếu bắt buộc tôi phải lựa chọn thì tôi sẽ lựa chọn đứng ở phía nhà họ Mãn.
Ngài quá có chấp, loại tính cách này của ngài sẽ không dài lâu được, một sự nhịn chín sự lành dĩ hòa vi quý mới là đạo lý đúng đắn.”
Đứng ở góc độ của một kẻ làm ăn mà suy xét thì Tào Uy cũng không sai.
Nhưng Lâm Dương cũng không sai.
“Nếu tôi nhất định phải tìm nhà họ Mãn đòi công bằng thì thế nào?” Lâm Dương ngòi trở lại trên sô pha một lần nữa, lạnh lùng hỏi.
“Vậy thì xin mời anh Lâm đi qua cửa của tôi trước đã.” Tào Ủy mở mắt ra, trên mặt vẫn treo nụ cười bình đạm như cũ, mà nụ cười kia rât mực tự tin.
Vẻn vẹn chỉ là một cái Dương Hoa, tuy tiềm lực vô hạn, nhưng trước mắt ông ta cũng không hề sợ hãi.
Suy cho cùng thì vẫn là một con cọp mới sinh, sao một người trưởng thành lại sợ hãi được?
Lâm Dương gật gật đầu, bình tĩnh nói: “Rất tốt, Tào Uy, đây là chính ông lựa chọn đấy, tôi biết rồi!”
Anh đứng lên, lập tức đi về phái cửa lớn.
Tào Uy thấy đàm phán thát bại, dồn sức thở dài bất đắc dĩ nói: “Lâm thần y, ngài hoàn toàn không hiểu biết về nhà họ Mãn, thứ ngài chọc đến chính là một người khổng lồ đấy!”
Lâm Dương nghe tiếng, dừng lại ở cửa.
Anh hơi hơi nghiêng đầu nói: “Vậy ông thật sự hiểu biết tôi sao?”
Tào Uy híp híp mắt, cười mà không nói.
“Trong vòng hôm nay, tôi sẽ làm cho Thế Kỷ Hào Tình các người biến mắt ở Giang Thành!”
Lâm Dương lại nói một câu rồi xuống lầu rời đi thẳng.
Lời này vừa dứt, hô hấp của Tào Uy bỗng nhiên gấp gáp, sau đó lại bật cười ra tiếng.
“Tuổi tre ngông cuồng, đúng là tuổi trẻ ngông cuồng! Ha ha, Lâm thần y này thật đúng là thú vị! Khiến tôi biến mắt khỏi Giang Thành ư? Cậu ta có biết năng lượng sau lưng tôi không?”
“Ông chủ, có cần cảnh cáo cậu ta không ạ?” Một người đàn ông mặc đồ đen cũ nát đi ra từ chỗ tối trong phòng cho khách quý.
“Không cần, tôi vẫn chưa muốn tự mình ra tay.
Trước tiên cứ để nhà họ Mãn ra mặt đi, nói là tôi cũng rất muốn xem thử rốt cuộc vị Lâm thần y này có thủ đoạn gì mà có thể nói lời ngông cuồng khiến Thé Kỷ Hào Tình chúng ta biến mắt khỏi Giang Thành trong ngày hôm nay như thế… Thay tôi gọi điện thoại đến nhà họ Mãn, kể lại nguyên sỉ nội dung cuộc nói chuyện lần này cho nhà họ Mãn.
Tôi nghĩ nhà họ Mãn sẽ thay chúng ta cảnh cáo vị Lâm thần y này.
rất tốt đáy.”
“Vâng thưa ông chủ.”
Người nọ cúi đầu trả lời, sau đó lại lui về chỗ âm u, cả người hòa hợp làm một với bóng tối, dường như đã biến mắt vậy.
Rời khỏi bộ phận bán cao ốc của Thế Kỷ Hào Tình, Lâm Dương tự mình gọi một chiếc xe chạy về phía công ty Dương Hoa.
“Bảo Mã Hải tới gặp tôi.”
Vào công ty, Lâm Dương gọi một tiếng với thư ký ngay.
Thư ký lập tức chạy đi.
Còn Lâm Dương thì lại kết nối điện thoại với một người khác.
Người đó là Tần Bách Tùng.
Bây giờ ông tới Giang Thành cũng là dựa theo ý của Lâm Dương, kiến tạo viện học thuật của phái Huyền Y ở khu vực ngoại ô của Giang Thành.
Hùng Trường Bạch, thậm chí cả Long Thủ cũng đều tới rồi.
Vì trị liệu phần tịch nên bọn họ không thể không gia nhập phái Huyền Y.
*Chào sư phụ, sao sư phụ lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho đệ tử thế này?”
Tần Bách Tùng lấy làm kinh ngạc.
Có điều mấy ngày nay ông cũng coi như là bận đến sứt đầu mẻ trán, đầu óc choáng váng.
Vừa phải tiếp nhận những học sinh từ Nam Phái đến đây, sắp xếp kỳ thi y đức cho bọn họ, vừa phải xử lý chuyện xây dựng viện học thuật.
Thế cho nên ông cũng chưa đến bệnh viện thăm Tần Ngưng được, ông rất muốn mình có thuật phân thân.
*Có một số việc muốn ông xử lý, tôi muốn xem thử bây giờ quan hệ của Nam Phái có còn dùng được hay không.”
Lâm Dương lãnh đạm nói.
Tần Bách Tùng vừa nghe tháy thì lập tức tinh thần rung lên, nghiêm túc nói: “Sư phụ có gì dặn dò ạ?”
*Đã từng nghe đến Tào Uy chưa?”
“Tào Uy?”
“Thế Kỷ Hào Tình!”
*À! Sư phụ đang nói đến Tào Uy của tập đoàn Thế Kỷ…
Đã từng nghe nói đến, là ông chủ lớn, còn từng lên bảng xếp hạng những người giàu nhất đấy.” Tần Bách Tùng nhận ra.
“Tào Uy là người của Giang Thành ư?”
“Không phải, ông ta là đầu tư bên ngoài tới đây đầu tư.”
Tần Bách Tùng cười nói.
“Tôi muốn ông vận dụng quan hệ của Nam Phái.
Trước mười hai giờ đêm hôm nay, tôi muốn tất cả tài sản của Tào Uy lập tức rút khỏi Giang Thành, không cho phép một người nào của ông ta còn lưu lại ở Giang Thành nữa.
Nói cho bọn họ biết ai có thể làm được điều này.
Trong vòng ba ngày tôi sẽ giải phần tịch trên người bọn họ.” Lâm Dương thản nhiên nói.
Lời này vừa ra, hô hấp của Tần Bách Tùng bỗng khó khăn, lập tứ lập khắc gật đầu nói: “Xin sư phụ yên tâm, đệ tử sẽ đi sắp xếp ngay.”
“Mau chóng trả lời tôi đấy.”
*Cho đệ tử mười phút!”
Tần Bách Tùng trả lời rồi ngắt điện thoại.
Giang Thành.
Trong võ quán Mãn Thị.
Mãn Phúc Tây đang quỳ gối trên sàn nhà trong viện, đầu cúi rất thấp nhưng tròng mát lại lặng lẽ nhìn gian nhà trước mặt.
Một lát sau, một đám người mặc quần áo võ thuật đi tới từ trên con đường bên cạnh.
Dẫn đầu chính là một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông ấy khá gầy nhưng rắn chắc, cả người không có một chút thịt dự thừa, vả lại còn đi như rồng hổ, lúc đi sinh ra gió, đặc biệt là hai mắt sáng ngời có thần khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Giờ phút này mặt mày ông ta mang đầy vẻ phẫn nộ, hung ác trừng mắt với Mãn Phúc Tây.
“Chú hai!”
Mãn Phúc Tây vội vàng cúi đầu thấp hơn nữa, cả người căng thẳng sợ hãi.
“Ngắng đầu lên!”
Mãn Thương Thạch đứng ở trước mặt Mãn Phúc Tây, lạnh lùng nói.
Mãn Phúc Tây kinh hồn táng đảm ngắng đầu lên.
Nhưng giây tiếp theo…
Bốp!
Một bàn tay hung tợn vả ở trên mặt anh ta.
Mãn Phúc Tây lập tức bị vả ngã trên mặt đất.
“Chú hai, cháu sai rồi!” Mãn Phúc Tây ôm mặt ấm ức nói.
“Cháu biết mình sai ở đâu sao?” Mãn Thương Thạch nghiêm giọng lạnh lùng hỏi.
“Cháu không nên ra tay ở Thế Kỷ Hào Tình… Không nên đắc tội ông chủ Tào…”
“Ông chủ Tào là người làm ăn, ông ta sẽ không vì chút việc nhỏ như vậy mà so đo với chúng ta đâu!”
“Vậy… vậy là cháu không nên đắc tội với Lâm thần y…”
“Trước mắt tập đoàn Dương Hoa vẫn không xứng làm đối thủ của nhà họ Mãn ta đâu! Cháu cho rằng gia tộc sẽ vì chuyện này mà trách tội cháu ư?”
“Vậy… vậy chú hai, vì sao mọi người lại tức giận kia chứ?”
Mãn Phúc Tây ấm ức hỏi lần nữa.
“Bởi vì cháu vô dụng! Cháu không có năng lực!” Mãn Thương Thạch lại đạp một chân về phía Mãn Phúc Tây.
Mãn Phúc Tây kêu gào khóc lóc, Mãn Thương Thạch mới nổi giận đùng đùng nói: “Võ quán Mãn Thị của chúng ta là cái gì? Quyền cước của nhà họ Mãn chúng ta là để cho cháu bắt nạt người già chống gậy à? Là để cho cháu dùng bắt nạt phụ nữ ngồi xe lăn? Nếu như chuyện này mà bị truyền đi, nhà họ Mãn ta còn không bị người trong giới võ đạo cười đến rụng răng à? Cháu có biết không hả, thiếu chút nữa cháu đã ném hết mặt mũi của nhà họ Mãn chúng ta rồi đấy!”
Mãn Phúc Tây nghe thế thì khóc không ra nước mắt.
“Cắm túc ba ngày là ý của anh cả! Nội trong ba ngày, cháu không được đi đâu sắt! Ba ngày sau cút về Yến Kinh ngay cho chú!” Mãn Thương Thạch khép hai mắt lại nói.
Mãn Phúc Tây thở dài, hạ giọng nói: “Vâng thưa chú hai.”
Mãn Thương Thạch lười nhìn tên phá của này, xoay người muốn đi.
Nhưng vào lúc này, một người cầm điện thoại di động vội vàng đi tới.
Mãn Thương Thạch nhận điện thoại di động nghe xong một lát rồi liền nghiêng đầu lãnh đạm nói: “Phái vài người, đi dạy dỗ tên Lâm thần y kia đi.”
“Nhị gia, sao vậy ạ?” Người khác khó hiểu hỏi.
“Tào Uy nói tên Lâm thần y kia không ngoan ngoãn lắm, ông ta lười ra tay, muốn chúng ta ra mặt.”
“Tào Uy này thật đúng là con cáo già giảo hoạt… Thôi, nếu đã như vậy thì tôi đi sắp xếp đây.”
“Làm cho sạch sẽ, đừng để loạn lên.
Bằng không sự việc mà truyền đi thì người khác sẽ cười nhà họ Mãn ta bắt nạt kẻ yếu đấy.”
“Nhị gia hãy yên tâm, bảo đảm sẽ ổn thỏa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...