Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần
Chương 1978:
“Đưa cà phê vậy mà hung hãn như thế? Thái độ phục vụ của quán này đúng là quá kém! Chăng trách người khác sẽ náo loạn!”
Lưu Thu Yến hừ một tiếng, nói.
Nhưng mà Huỳnh Lam mặc kệ, bưng một ly cà phê nóng hổi đi về bên này, ánh mắt nhìn một vòng xung quanh, mở miệng nói: “Là ai muốn cà phê phân voi?”
rần lão đại sợ tới mức thiếu chút nữa quỳ trên đất.
Trần lão đ: t thiếu chút trên đất “Mẹ nó, ông là ai? Đưa cà phê mà cũng hưng hãn như vậy sao? Mẹ nó, không muốn sống nữa sao?”
Người bên cạnh Trần lão đại không vui, lập tức chửi bậy.
Nhưng mà những lời này vừa mới vang lên.
Bốp! Bàn tay của Trân lão đại tát mạnh vào mặt người kia.
Người nọ xoay một vòng, trên mặt là đấu bàn tay nóng rát, vươn tay che má mình, ấm ức mà mê mang nhìn Trần lão đại.
Những người còn lại thì trợn tròn mắt.
Đang yên đang lành, sao Trân lão đại lại đánh người làm gì? “Lão đại, chuyện này…
Người nọ mở miệng nói chuyện, nhưng bị Trân lão đại trực tiếp ngắt lời.
“Câm miệng!”
Trần lão đại giận đữ nói.
Người nọ ngớ ra.
“Trần lão đại, ông không sao chứ?”
Lưu Tuấn Phi cảm thấy không đúng lắm, thật cẩn thận gọi một tiếng.
Nhưng không ngờ Trần lão đại vẫn không thèm để ý tới, vội vàng xoay người muốn chào hỏi Huỳnh Lam.
Nhưng mà ông ta vừa định mở miệng, Huỳnh Lam lại nhanh hơn ông ta một bước chặn lời ông ta nói.
“Ông này, là ông gọi cà phê phân voi sao? Ông xem có phải là ly cà phê này hay không?”
Huỳnh Lam cầm ly cà phê còn bốc khói nghỉ ngút bưng tới, vẻ mặt không đổi nói.
Toàn thân Trần lão đại run lên, vội vàng vươn hai tay ra nhận lấy, giống như gà con mổ thóc không ngừng gật đầu: “Đúng đúng đúng…
Là ly này…
Là ly này, cảm ơn, cảm ơn….
Bộ dạng sợ hãi này của ông ta, khiến tất cả mọi người kinh hãi.
Sao lại thế này?
Vừa rồi Trần lão đại còn hung hãn ương ngạnh không ai bì nổi, vì sao đột nhiên trở nên dịu ngoan có lễ như thế?
Dù thế nào Lưu Tuấn Phi cũng xem như là nửa giang hồ, nhạy cảm ngửi được mùi không thích hợp, ông ta vội vàng nhìn về phía Huỳnh Lam, nhưng cảm thấy người này hơi quen mắt, nhưng luôn không nhớ nổi đã gặp ở đâu rồi…
Chỉ thấy Huỳnh Lam lại tiếp tục nói: “Nếu cà phê đã đưa tới cho ông, vậy làm phiền khách hàng lập tức uống hết đi, nguội… Thì uống không ngon đâu!”
“Hả?”
Trần lão đại trợn tròn mắt.
“Nóng như vậy, sao uống được? Quán cà phê các ông còn thúc giục khách hàng uống cà phê à?” Lưu Thu Yến bất mãn, mở miệng nói.
“Bà câm miệng!”
Trần lão đại vội vàng quay đầu trừng Lưu Thu Yến.
Lưu Thu Yến hơi ngẩn ra.
Sau đó tất cả mọi người ngây ra như phỗng rồi.
Chỉ thấy Trần lão đại nghiến răng một cái, đột nhiên há miệng, ngửa đầu rót ly cà phê vào miệng.
Cà phê nóng bỏng còn bốc khói nghi ngút, trực tiếp chui vào trong cổ họng ông ta.
Cơ thể của Trần lão đại đều đã run run.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...