Chương 1906:
Những lời này của Lâm Dương có thể nói là như một con đao nhọn, đâm mạnh vào trái tim của Dương Hồng Vũ.
Tự sát sao? Còn phải giết tất cả những tộc nhân tham.
dự vào chuyện này? Nếu ông ta làm như vậy, không chỉ chết đơn giản như vậy, còn phải thân bại danh liệt, để tiếng xấu muôn đời! Như vậy thay vì giết người vê mặt thể xác, chẳng bằng hủy hoại người đó về mặt tỉnh thân! “Họ Lâm kia! Anh đừng mo1”
Hốc mắt Dương Mạc Phi như sắp nứt ra, gầm thét một tiếng, xông tới trước mặt Dương Thanh Tùng, quỳ trên đất gào khóc: “Ông cụ tổi Cha cháu đều đã khúm núm như vậy, tạ tội với anh ta, nhưng anh ta lại muốn được một tấc lại muốn tiến một thước, khinh người quá đáng, mong ông cụ tổ làm chủ cho chúng cháu!
“Ông cụ tổ”
Những người còn lại cũng nhao nhao quỳ xuống đất, Trước mắt không ngừng rơi xuống.
Gương mặt già nua của Dương Thanh Tùng âm trâm, nhìn mọi người không nói lời nào.
Dương Hồng Vũ thì đột nhiên đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi gào thét với Lâm Dương: “Bác sĩ Lâm! Bây giò cậu được Đông Hoàng Giáo giúp đỡ, nhà họ Dương tôi không thể địch lại, một trận này, tôi đã thua! Tôi từng nói rồi, toàn bộ hậu quả sẽ do tôi gánh vác, bọn họ chỉ nghe lệnh tôi! Tôi hi vọng cậu đừng đổ hết cừu hận lên người bọn họ! Tôi nguyện ý rút kiếm tự vẫn!
Chỉ hi vọng cái mạng này của tôi, có thể làm tắt lửa giận trong lòng bác sĩ Lâm!”
Sau khi nói xong, ông ta liên câm kiếm muốn tự vẫn.
“Ba, đừng mài!”
“Ông chủ! Không!”
Đám người Dương Mạc Phi nổi điên xông tới, cùng ôm lấy Dương Hồng Vũ, ngăn cản ông ta tự sát.
Dương Hồng Vũ cố gắng vùng vẫy, nhưng vô dụng.
Lưỡi kiếm kia ở trên cổ ông ta, nhưng luôn không cứa được.
Cục diện rơi vào thế giằng co.
Nhưng mà người ngoài đều nhìn ra được, Dương Hồng Vũ đang tạo áp lực đối với Dương Thanh Tùng.
Dương Hồng Vũ không đại nghĩa như thế.
Dương Thanh Tùng là chú của Dương Hồng Vũ, lại càng là gia chủ tiên nhiệm, địa vị rất cao.
Nếu Dương Thanh Tùng cố ý muốn nghe theo bác sĩ Lâm cho khỏi phiền phức, ông ta không có biện pháp nào.
Thực ra nếu yêu câu của bác sĩ Lâm hợp lý một chút, Dương Hồng Vũ sẽ suy xét việc cúi đầu.
Nhưng Lâm Dương muốn ông ta chết, còn có cả tâm.
phúc bên cạnh ông ta nữa, Dương Hồng Vũ có thể tiếp nhận được sao? Cho nên ông ta phải bức Dương Thanh Tùng ra tay, tất phải kéo chú đi lên con đường này.
Nếu như Dương Thanh Tùng nguyện ý giúp đỡ, như vậy ít nhất ông ta còn có biện pháp đối đâu với Lâm Dương.
Nhưng ông ta đã không khuyên được người chú này.
Cho nên ông ta đã dùng chiêu này, để tất cả người nhà họ Dương trợ giúp ông ta.
Nhìn Dương Hồng Vũ bị bác sĩ Lâm bức tới mức muốn chết muốn sống, mặt mũi mất sạch, nhìn như con chó, đám người nhà họ Dương cao cao tại thượng có thể cam tâm sao? Nhưng mọi chuyện đều là ý Tiguyện của Dương Thanh Tùng, bọn họ không thể cãi lời.
Cho nên toàn bộ tộc nhân có mặt ở đây đều nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt oán hận, oán giận ngập trời.
Mọi người đều căm giận bất bình.
Dương Thanh Tùng nhìn tộc nhân xung quanh, sao có thể không nhìn ra được cảm xúc của bọn họ và thủ đoạn của Dương Hồng Vũ?
Ông ta hít sâu một hơi, khẽ vuốt chòm râu hoa râm, nói với Lâm Dương: “Bác sĩ Lâm, xem ra việc này khó giải quyết rồi.
”
“Tôi cũng không tính toán giải quyết như vậy!
Lâm Dương lạnh nhạt nói, sau đó giơ tay lên lần hai, chuẩn bị sử dụng một đám cao thủ của Đông Hoàng Giáo, tiếp tục tấn công.
“Bác sĩ Lâm, đừng ra tay.
”
“Còn có lời gì muốn nói?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...