Chương 1845:
Nhưng Bùi Quốc Thiên vẫn an vị ở vị trí của mình, bất động như núi, giống như một chút cũng không nóng nảy.
Điều này làm cho Dương Vân Thu không nhịn nổi, từ trên ghế đứng lên, muốn qua khuyên nhủ Bùi Quốc Thiên vài câu.
Thế nhưng đúng lúc này, hiện trường đang sôi trào đột nhiên dần an tĩnh lại.
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía bên phải lôi đài.
Dương Vân Thu cũng không khỏi nhìn về hướng đó.
Nhưng mà chỉ một cái liếc mắt, cô ta bị làm giật mình.
Người đàn ông đeo mặt nạ trước đó làm loạn trong phòng khách đang không nhanh không chậm đi ra khỏi chỗ ngồi, thuận theo cầu thang bên cạnh lôi đài đi tới.
Anh đứng ở giữa lôi đài.
Hai tay của anh bắt lại đặt ra sau lưng, áo hoa lệ bay nhẹ theo gió, mặt nạ dưới ánh sáng mặt trời lóe ra vầng sáng, trông rất uy VU.
Hiện trường an tĩnh bảy tám giây, sau đó lại lần nữa truyền ra tiếng nghị luận ầm ầm.
“Người này là ai?”
“Chưa gặp bao giờ!”
“Chưa thấy kẻ nào ngu như vậy, đi lên đầu tiên? Anh ta cho rằng mình đánh nhau rất giỏi đấy à?”
“Một tên ngu như lợn, nhìn xem anh ta biểu diễn đi!”
Không ít người âm thầm cười trộm, ánh mắt nhìn về phía Lâm Dương đều là khinh miệt.
“Ồ? Là cậu Lâm à”“
Dương Hồng Vũ nhìn Lâm Dương, ánh mắt lóe ra một tia dị thường, mỉm cười, hướng về phía những người dưới đài mở miệng nói: “Xin hỏi còn có vị nào nguyện lên đài, khiêu chiến cậu Lâm không?”
Mọi người ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, không người xuất đầu.
“Nếu như không có người nguyện ý khiêu chiến cậu Lâm, vậy dựa theo quy củ, con gái tôi sẽ gả cho cho cậu Lâm rồi!” Dương Hồng Vũ âm thầm liếc mắt nhìn nhóm người Bùi Quốc Thiên, làm bộ muốn tuyên bố kết quả.
Đúng lúc này, cuối cùng cũng có người không đủ nhãn nại, trực tiếp la lên lên: “Chờ một lát!”
Xoẹt xoẹt.
Một loạt tiếng xé gió vang lên, một người đàn ông dáng người cao gầy trên mặt để vài nhúm râu nhảy lên lôi đài, đứng trước mặt Lâm Dương, bày ra tư thế, lạnh lùng nói: “Tôi là Phong Hàn Triết! Tôi còn chưa có ra tay mài!
Sao có thể để cho cô ấy gả cho người này?
Gia chủ nhà họ Dương! Hôm nay tôi nhất định sẽ cưới được con gái ông, ai dám ngăn cản! Tôi sẽ xử lý kẻ đó!”
“Hay!”
Một vài người ở phía dưới lập tức đứng lên võ tay trầm trồ khen ngợi.
Bọn họ đều là người của Phong Hàn Triết.
Dương Hồng Vũ cũng liên tục gật đầu, mỉm cười nói: “Nếu đã như vậy, Phong Hàn Triết, cậu Lâm, hai người có thể động thủ! Lôi đài khiêu chiến, xin mời bắt đầu!”
Sau khi nói xong, ông ta lui sang một bên.
Phong Hàn Triết cũng không vội vã ra tay, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Dương: “Nhóc con, cậu không phải đối thủ của tôi! Ngoan ngoãn lăn xuống lôi đài đi, vậy còn có thể chịu ít khổ sở một chút!”
“Anh có thể xuống dưới không?” Lâm Dương nhìn anh ta hỏi.
“Con mẹ nó, mày không nghe thấy lời tao nói à? Ông đây muốn mày lăn xuống dưới!”
Phong Hàn Triết hung dữ quát lên, giống như không muốn lãng phí thời gian, nhảy nhanh vày cái tiến lên, vung tay đấm vào mặt Lâm Dương.
Anh ta vừa mới nâng cánh tay lên, thân hình Lâm Dương đột nhiên nhoáng một cái, cánh tay cũng tựa như tia chớp giơ lên, bàn †ay chuẩn xác bóp cổ Phong Hàn Triết.
Xoạch!
“Á “
Hô hấp của Phong Hàn Triết không thông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...