Thần Nông là một thuật rất cổ xưa.
Nghe nói phương pháp châm cứu này có công dụng thần kỳ là cải tử hồi sinh, tất nhiên, bởi vì có rất nhiều người chưa được tận mắt chứng kiến thuật này nên đã xem nó như là lời đồn đãi.
Trên thực tế là thuật châm cứu Thần Nông này có tồn tại.
Nhưng nó cũng không có cải tử hồi sinh phô trương như vậy.
Nếu dùng thuật châm cứu Thần Nông với người đã lạnh thấu xương thì nó sẽ không có tác dụng gì cả, nhưng vấn đề là Tần Ngưng vẫn chưa chết hoàn toàn.
Mặc dù cô ta không có dấu hiệu sống, nhưng sâu trong trái tim của cô ta vẫn còn một chút sinh khí.
Nếu như kéo dài thêm một tiếng nữa, sinh khí ấy sẽ biến mắt, khi đó Tần Ngưng xem như là không thể cứu chữa được.
Bây giò, điều Lâm Dương cần làm chính là khơi dậy lại nguồn sinh khí này thông qua thuật châm cứu Thần Nông, đồng thời nhờ nó đề kích hoạt lại nhịp tim của Tàn Ngưng.
Nhưng mà cái này đòi hỏi cả một quá trình lâu dài.
Anh rút cây kim châm ra và tiền hành khử độc châm.
Vẻ mặt của Lâm Dương trông rất tập trung, hai tay làm nhanh nhẹn, châm kim vào chậm và rút ra nhanh chóng, động tác cứ như vô ảnh.
Mỗi lần ghim một mũi kim châm xuống, anh đều phải tiêu tốn rất nhiều khí tức.
Bác sĩ Đông y chú trọng đến tinh khí thần, châm cứu cũng giếng như vậy, thuật châm cứu của Lâm Dương đã sớm đạt tới cảnh giới kim khí, mỗi một cây kim châm được ghim xuống đều được vận rất nhiều tỉnh khí, nhất là khi thi triển thuật châm cứu Thần Nông, lượng tỉnh khí mà anh vận vào mũi kim là hết sức khổng lồ.
Lâm Dương không hề làm qua loa, anh ghim từng cây kim xuống.
Từng giọt mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt anh rồi rơi tí tách.
Hô hắp của anh cũng trở nên dồn dập.
Sau khi đã ghim đầy trên cánh tay thì anh lại cởi quần áo của cô ta ra mà tiếp tục ghim từng cây một xuống.
Trong chớp mắt, ở trên người của Tần Ngưng lúc này có khoảng hơn nghìn cây kim châm, thoạt nhìn trông chỉ chít, cực kỳ đáng sợ.
Khi này, tất cả những cáy kim châm này đều đang lay động, giống như bị từng cơn gió nhẹ thổi qua vậy.
Mãi đến khi cây kim châm cuối cùng được ghim xuống xong, thì Lâm Dương mới ngồi bệt xuống đất, anh đã không còn một chút sức lực nào nữa.
Anh run rầy lấy ra từ trong túi một cái lọ sứ nhỏ, rồi đổ từ bên trong cái lọ sứ đó ra một viên thuốc, tiếp đến là nhét nó vào trong miệng.
Cái này là viên thuốc nhiệt, đây cũng chính là loại thuốc mà anh mới vừa dùng máy vị thuốc bắc để bào chế ra.
Viên thuốc vừa vào bụng, khí sắc của anh mới trở nên tốt hơn một chút.
Cứ như vậy mà đợi đến tầm hai tiếng, Tần Bách Tùng ở bên ngoài vô cùng sốt ruột, lúc này Lâm Dương mới thu lại từng cây kim rồi giúp Tần Ngưng mặc quần áo vào.
“Bách Tùng, ông vào đi.
” Lâm Dương ngồi ở trên ghế và gọi ông một cách yếu ớt.
Tần Bách Tùng lập tức đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi và sắc mặt hết sức nhợt nhạt của Lâm Dương, Tần Bách Tùng sợ hét hồn.
“Sư phụ, sư phụ không sao chứ?” Tần Bách Tùng vội vàng hỏi thăm anh.
“Tôi không sao… Chỉ là mệt thôi, nghỉ ngơi một chút là ổn ngay.
” Lâm Dương trả lời ông với chất giọng khàn khàn.
“Vậy Ngưng nhi, con bé…”
Tần Bách Tùng lại vội hỏi anh.
Lâm Dương nhắm đôi mắt lại, im lặng không nói gì.
Tần Bách Tùng có hơi sửng sót, ông đi tới rồi tiến hành bắt mạch cho Tần Ngưng, một lát sau thì ông cảm thấy ngạc nhiên và mừng rỡ cả ngày, ông vô cùng kích động mà nói: “Có, có! Ngưng nhi, con bé có mạch tượng rồi…”
Mặc dù mạch tượng ấy rất yếu ớt, nhưng Tần Bách Tùng vẫn có thể cảm nhận được nó rất rõ.
Trái tim của Tần Ngưng đang đập!
Này là nhờ phương pháp của Lâm Dương?
Thần y a!
Đây mới thật sự là thần y!
Cái gì mà Diêm Vương sóng chứ? Ông xứng sao?
Cả người của Tần Bách Tùng run rẩy, sau đó ông nhìn về phía Lâm Dương với ánh mắt lão chứa đầy sự thành kính, giống như là cư xử với thần linh vậy.
Chỉ là dù Tần Ngưng có mạch tượng, nhưng mạch tượng này… Quá yếu ớt, yếu đến nỗi không tưởng tượng được, tựa như bắt kỳ lúc nào nó cũng có thể dừng lại vậy.
“Sư phụ, tình hình hiện tại của Ngưng nhi ra sao?” Tần Bách Tùng hỏi anh một cách thận trọng.
“Mạng của cô ấy thì giữ lại được, nhưng… Vì tim đã ngừng đập trong khoảng thời gian quá dài, nên não cô ấy cũng ngưng hoạt động, cộng thêm việc năng lực của tôi vẫn chưa đủ, trước mắt cô ấy… Là người thực vật.
” Lâm Dương cắt giọng khàn khàn mà nói.
Nghe đến đây, Tần Bách Tùng phát run: “Người… Người thực vật?”
“Yên tâm, nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn cho Tần Ngưng thì cũng không khó, bây giờ tôi thiếu máy loại thuốc, qua một thời gian ngắn tôi sẽ đi tìm nó cho Tần Ngưng, đợi đến lúc tìm được đủ những loại dược liệu kia, tôi sẽ sắc thành thuốc để cô ấy uống, như vật có thể bình phục lại rồi, cho tôi thời gian một tháng.
” Lâm Dương nói.
“Sư phụ, sư phụ không cần phải làm như vậy, Ngưng nhi vẫn còn sống là đệ tử đã rất mừng rồi.
” Đôi mắt lão của Tần Bách Tùng trỏ nên đục ngầu, sau đó ông trực tiếp quỳ xuống đất và dập đầu một cái trước Lâm Dương.
Lâm Dương lập tức đỡ ông đứng dậy.
“Sư phụ, sư phụ bảo đệ tử nên báo đáp sư phụ thế nào.
mới phải đây!” Tàn Bách Tùng lau sạch những giọt nước mắt ở nơi khóe mắt rồi nói với anh với giọng khàn khàn.
“Ông muốn báo đáp tôi? Rất đơn giản, ông lập tức đưa tôi đến Nam Phái đi!”
Ánh mắt của Lâm Dương toát lên vẻ lạnh lùng.
Tần Bách Tùng có hơi sững sờ, nhìn thấy Lâm Dương với đôi mắt kiên định, thì ông đã biết ngay là Lâm Dương cũng không kìm nén được nữa rồi.
Ông gật đầu một cái, rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra mà gọi vào một dãy số.
Chỉ trong chốc lát sau, một chiếc xe cứu thương đã đỗ ở trước sân.
Tần Bách Tùng gọi điện cho người nhà họ Tần, người nhà họ Tần cũng cảm thấy vô cùng lo lắng mà chạy tới bệnh viện để chăm sóc cho Tần Ngưng.
Mà Tần Bách Tùng thì đích thân lái xe đưa Lâm Dương tới Nam Phái.
Lần này, Tần Bách Tùng cũng không có ý định ở lại Nam Phái nữa.
Không chỉ có như vậy, món nợ này, cho dù ông có liều cái mạng già này cũng phải thanh toán!
Lúc này Nam Phái tấp nập dòng người qua lại, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Có vô số các y bác sĩ đến từ khắp nơi xa xôi tụ tập tại đây.
Có người thì tới tham gia đại hội Vua Ngành Y thông qua sát hạch để gia nhập vào Nam Phái.
Cũng có người tới xem cảnh náo nhiệt.
Đa số các bác sĩ thiên tài nằm trong top 10 đều đã tới, ngoại trừ Trình Thường Sinh, còn có Diêm Tiểu Nguyệt hạng chín, Phùng Hiểu Hồng hạng bảy và Uông Canh hạng sáu…
Bọn họ đều là những người có tiếng tăm, vừa đi tới đó thì đã bị người người vây quanh, mà đám người này gần như: là đã được Nam Phái bổ nhiệm, nên chắc chắn bọn họ có thể gia nhập vào Nam Phái.
Ngoài máy người đó ra thì ở bên ngoài còn có rất nhiều vị bác sĩ Đông y nỗi tiếng cả trong ngoài và nước.
Thí dụ như Liễu Như Thi / cháu gái của Vua Dược ở tỉnh Hoài Thiên.
Cô ấy mặc trên người một bộ hán phục, trông giống như một tiên nữ nhẹ nhàng bước tới vậy, người ở hai bên đường rối rít nhường lối cho cô ấy, họ còn nhìn cô ấy với ánh mắt ngạc nhiên vì cô ấy quá xinh đẹp.
Không thể không nói khí chất của Liễu Như Thi thật sự quá mạnh mẽ, cho dù có là công tử nhà giàu như Trình Thường Sinh, thì khi đứng ở trước mặt cô ấy cũng trông tầm thường, không cùng đẳng cấp với cô ấy.
Dĩ nhiên, Liễu Như Thi tới đây cũng không phải vì muốn gia nhập Nam Phái, cô ấy là người mà hai phái Nam và Bắc phải tranh giành với nhau, cô ấy tới đây chỉ vì muốn tích lũy kinh nghiệm, như ở cuộc thi bác sĩ Đông y ở bên Hàn vậy.
Mà Khấu Quan – một vị Bồ Tát sống ở tỉnh Thiên Hành cũng cử một vài học sinh tới học tập.
Ngoài ra, người đại diện cho các tỉnh như tỉnh Quảng Liễu và tỉnh Tây Lâm cũng có tới.
Hiện trường thật sự rất náo nhiệt.
Đại hội Vua Ngành Y được tổ chức ở trong một căn phòng lớn ở Nam Phái.
Đám học sinh Nam Phái đã sớm tới đây để tất bật chuẩn bị.
Lần đại hội này là do máy vị trụ cột ra đề, quá trình ra đề đều được công khai minh bạch và không thiên vị, không tồn tại cái gì gọi là gian lận, thế nên bắt kỳ thanh niên thiên tài nào chưa được nhiều người biết đến đều có thể tới Đại hội Vua Ngành Y để bộc lộ hết tài năng của bản thân ra cho mọi người thấy.
Ở trên chiếc xe con màu đen.
Lâm Dương đang nhắm đôi mắt lại, anh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Tần Bách Tùng đạp chân ga phóng tới Nam Phái một cách điên cuồng.
Lúc này, Lâm Dương đột nhiên tháo cái mũ lưỡi trai ở trên đầu xuống, đồng thời anh cũng cằm lấy một cây kim châm mà ghim vào cổ của bản thân một cái.
Trong khoảnh khắc đó, khuôn mặt kia của anh lại lần nữa khôi phục lại thành chủ tịch Lâm, dáng vẻ tựa như thiên thần vậy.
“Lần này, tôi sẽ dùng mặt thật để ra tay!”
Lâm Dương hít vào một hơi thật sâu, sau đó anh từ từ mở đôi mắt ra rồi nhìn chằm chằm về phía trước, trong con ngươi của anh lóe lên tia lạnh lẽo.
Két.
Chiếc xe đột nhiên dừng lại, Tần Bách Tùng ngồi bên cạnh cất giọng khàn khàn nói: “Sư phụ, đã đến rồi!”
Lúc này, Lâm Dương đứng lên, mở cửa xe ra và bước xuống, anh nhẹ nhàng để lại một câu lạnh lùng…
“Đi thông báo với Long Thủ, tôi chờ ông ta ở Nam Phái!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...