Chương 1770:
“Tại sao không đưa nổi cũng không thể đưa?”
“Giáo chủ, trước khi đại hội bắt đầu, đường khẩu tranh đấu, mỗi một đường khẩu đều cần người gấp, những người này tuy bị thương, nhưng ít nhiều cũng có chút chiến lực, cho nên người của đường khẩu không cho họ rời khỏi núi Đông Hoàng, ra ngoài chữa trị.
” Lưu Mã nói.
“Cái gì?”
Đồng tử Lâm Dương hơi mở to.
“Huống hồ, đường ra ngoài núi bị không ít người chặn lại, ra ra vào vào, đều bị bọn họ chiếm lợi ích, nếu không cho họ lợi ích, họ sẽ không cho đi, bây giờ trong giáo chúng ta trừ những đường khẩu bên trên ra, những đường khẩu khác đều rất nghèo khó, sao còn dám ra ngoài núi? E rằng còn chưa ra khỏi núi, người đã không còn!”
Lâm Dương không lên tiếng.
Anh có thể hiểu được.
Lúc tranh đoạt quyền lực, thắng lợi mới là quan trọng nhất, tính mạng của một người, có được tính là gì đâu?
Sẽ không ai quan tâm!
Ít nhất người của Đông Hoàng giáo trước mắt, hoàn toàn không để ý.
“Lập tức liên lạc bên ngoài, bảo họ cho xe cấp cứu vào đây, đưa người trọng thương ra ngoài chữa trị, những người bị thương nhẹ còn lại, ở Bách Thảo đường dưỡng thương!”
Lâm Dương quát khẽ.
“Vâng, giáo chủ!”
Nhóm người Lưu Mã lập tức chạy đi sắp xếp.
“Giáo chủ!”
Lúc này, một cô gái tóc tai bù xù chạy đến, trực tiếp quỳ trước mặt Lâm Dương, hung hăng dập đầu ba cái với anh.
“Giáo chủ! Xin hãy cứu sư huynh của tồi với giáo chủ! Xin anh!” Tâm trạng cô gái kích động, vội vàng la lên.
“Cứu sư huynh cô?”
“Sư huynh tôi sắp không xong rồi, giáo chủ, cho dù bây giờ anh có gọi xe đến đưa đi bệnh viện, anh ấy cũng sẽ nửa đường mất mạng, bây giờ nhất định phải cứu anh ấy, nếu không sẽ không sống nổi!” Cô gái bật khóc.
Lâm Dương trầm giọng nói: “Sư huynh cô ở đâu?”
“Bên này, ở bên này!”
Cô gái vội vàng đứng lên dẫn nhóm người Lâm Dương đi về trước.
Rất nhanh, mọi người tìm thấy sư huynh của cô gái, trong một bãi cỏ lau sậy cạnh Bách Thảo đường, là đệ tử Từ Bộ Kim đến từ Phi Phong đường.
Lúc này Từ Bộ Kim nằm dưới đất, khẽ run rẩy, trước ngực được cô gái dùng vải vụn băng lại, nhưng đã nhiễm đầy máu đỏ, bên cạnh anh ta cũng có lượng lớn khăn giấy từng lau qua, đều dính máu, sắc mặt người đàn ông vô cùng nhợt nhạt, thần trí không còn tỉnh táo.
“Giáo chủ, xin hãy cứu sư huynh của tôi, chỉ cần anh cứu sống sư huynh, tôi đồng ý làm trâu làm ngựa cho anh.
”
Cô gái quỳ dưới đất, thút thít nói.
Lâm Dương đi về trước, cởi vải vụn trước ngực người đàn ông ra.
Bên trong đã mưng mủ, phần thịt nơi vết thương đều hoại tử, một mùi hôi thối xông vào mũi.
“Vết thương bị nhiễm trùng, mưng mủ, xương sườn bị gãy, hơn nữa vết thương có thể đã chuyển biến xấu.
”
Lâm Dương lẩm bẩm một tiếng, nghiêng đầu nói: “Lập tức chuẩn bị châm bạc, thảo dược, đốt lò nấu thuốc!”
“Giáo chủ, ở đây sao?” Người phía sau sửng sốt hỏi.
“Cứ ở đây đi…đúng rồi, bảo người đưa Bách Thảo đường…không, là đưa tất cả những người thương thế quá nặng của Đông Hoàng giáo đến đây, để tôi và người của Bách Thảo đường cùng chữa trị! Người trọng thương ưu tiên chữa trị trước!”
“Vâng, giáo chủi”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...