Mao Ái Cầm trước mặt bà ta.
Bà ta là ai?
Bà ta chính là người nằm trong nhóm người sắp được Nam Phái để cử làm nòng cốt đáy.
Bà ta còn là người nổi tiếng có tiếng nói trong giới y học cổ truyền nữa đó!
Nhưng giờ đây, bà ta lại bị một thanh niên nhìn mới hơn hai mươi tuổi chê bai, còn nói bà ta không có tư cách dạy cậu ta…
Thì làm sao Mao Ái Cầm có thể chịu được?
Bà ta giận run người.
“Cậu… Cậu nói cái gì? Cậu nói lại lần nữa coi22” Mặt Mao Ái Cầm đỏ lên nghiền răng nghiền lợi nói.
Đám người do Trình Thường Sinh sai tới thì lén lút cười trộm từ một nơi bí ẩn gần đó.
“Vốn tưởng rằng tên nhóc đó là một thằng cứng đầu, không ngờ lại lại một thằng ngu.
Giờ đắc tội Mao Ái Cầm, xem ra hôm nay cậu ta không tàn thì cũng thọt.” Một người đàn ông nhỏ giọng cười nói.
“Báo lại với cậu Trình một câu đi.”
“Khỏi, ý của cậu Trình là tách được thì tách họ ra, nếu không tách ra được thì dù sao cũng có khối người muốn dạy cho tên nhóc kia một bài học.”
Mấy người đó trộm cười nói với nhau.
Mà giờ phút này, đã có người lao lên tính đánh cho Lâm Dương một trận.
Cũng không phải Mao Ái Cầm đức cao vọng trọng gì, mà là có một nguồn tin rò rỉ ra có lẽ Mao Ái Cầm sẽ là ban giám khảo của đại hội Vua Ngành Y lần này.
Cho nên mọi người đều muốn thể hiện trước mặt Mao Ái Cầm một chút.
Thế nhưng, ngay khi những người đó còn chưa xông tới thì Lâm Dương đã mở miệng nói: “Ban nãy, trong nội dung bà giảng có một lập luận sai, lấy ví dụ như châm cứu ngoài da theo lời nói của bà thì nó là một loại trong năm loại châm cứu.
Châm cứu ngoài da đâm kim vào rất nông rồi nhanh chóng rút kim ra nên không làm tổn thương cơ bắp, giống như là nhổ lông.
Đây là một loại châm cứu dùng để trị bệnh phổi thời xưa, nhưng bà lại nói ngược cách châm cứu này, bà nói châm cứu ngoài da, đâm vào nhanh, rút ra chậm.
Đó là cách châm cứu sai, phải là đâm vào chậm, rồi rút nhanh ra.
Tuy nghiêm túc mà nói thì quả thật có hiệu quả, nhưng đối với người thầy thuốc lại làm nhiều nhưng hiệu quả thì ít.
Bà giảng lập luận ấy ra thì chẳng phải là hướng dẫn sai cho học sinh à2”
Lâm Dương vừa nói xong, mọi người lập tức nghẹn họng.
Những người tính đánh Lâm Dương cũng ngừng lại, lộ vẻ vô cùng giật mình.
“Cái rắm áy! Cậu đang nói bậy cái gì thé!”
Mao Ái Cầm tức muốn nỗ phổi: “Cách châm cứu ngoài da ấy tôi đã sử dụng mười mấy năm, từ đó tới giờ chưa xuất hiện sai lầm nào.
Điều mà tôi giảng đều là những lập luận từ thực tế, sao có thể sai được? Cậu đang nghi ngờ trình độ của tôi có vấn đề hả?”
“Nếu bà thật sự chữa bệnh theo như những gì mà bà giảng thì trình độ của bà đúng là có vấn đề.” Lâm Dương nói.
“Cậu nói cái gì?” Mao Ái Cầm gần như là hét lên.
“Bà mẹ cái thứ nhà mày, mày dám nghỉ ngờ cô Cầm à?
Lăn ra đây cho ông, ông muốn đánh chết mày!” Một sinh viên có tính tình nóng nảy lập tức xông tới, anh ta thật sự là không nhịn nổi nữa.
“Dừng tay!” Tần Ngưng lập tức đứng ra chắn trước mặt Lâm Dương.
Thấy một người đẹp như vậy lại chắn cho Lâm Dương, trong lòng rất nhiều người khó chịu giống y như là ăn phải chanh vậy.
“Người đẹp ơi, em tránh ra đi.” Người nọ trầm giọng nói.
“Nơi này là Nam Phái, ai mà dám gây rối thì không sợ bị hủy bỏ tư cách tham gia đại hội Vua Ngành Y hả?” Tần Ngưng nói.
Mọi người lập tức thay đổi sắc mặt.
“Nếu cái tên chỉ biết nói bốc phát kia tới tham gia đại hội Vua Ngành Y, vậy thì thật là đáng tiếc, tôi muốn hủy bỏ tư cách tham gia của cậu ta!” Mao Ái Cầm chỉ vào Lâm Dương nói.
“Nói bốc nói phét? Nếu bà cảm thấy tôi nói bốc phét thì hay là chúng ta chứng minh thử ngay tại đây luôn, thế nào?” Lâm Dương mở miệng nói.
Cả phòng thoáng cái yên tĩnh lại.
Mao Ái Cầm không hiểu.
Sao cậu ta lại có thể tự tin như vậy?
Chẳng lẽ chỉ là khoe khoang làm ra vẻ?
Mao Ái Cầm hừ lạnh một tiếng: “Chứng minh tại chỗ như thế nào?”
“Rất đơn giản, tìm hai người bị bệnh phổi trong đám sinh viên rồi chúng ta châm cứu ngay tại đây chẳng phải là có thể chứng minh rồi hay sao?” Lâm Dương nói.
Anh vừa nói xong thì có rất nhiều người bật cười thành tiếng.
“Tôi thấy anh là bị ngu à? Chúng tôi tới đây là để nghe giảng bài chứ không phải đến để trị bệnh, còn tìm hai người bị bệnh phổi nữa chứ? Anh nói thử xem trong chúng tôi ai bị bệnh phổi?” Một tên béo đeo kính màu vàng cười khẩy nói.
Nhưng giây tiếp theo, Lâm Dương đã chỉ vào cô gái bên cạnh gã và một người đàn ông ba mươi tuổi bên kia nói: “Hai người các cô đều bị viêm phế quản, chúng tôi sẽ trị cho hai người tại chỗ luôn.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của cả hai người đều không ngừng thay đổi.
Mao Ái Cầm không khỏi kinh ngạc nhìn về phía hai người.
Mà lúc này, hai người đều khó chịu ho khan hai tiếng, gương mặt cô gái kia hơi hơi đỏ, giống y như là đang phát sốt.
Với những triệu chứng ấy thì đúng là viêm phế quản.
Rất nhiều người đều kinh ngạc và đồng thời giật mình trước Lâm Dương.
Tên này vậy mà lại liếc một cái là có thể thấy được hai người này bị bệnh… Xem ra cũng có chút bản lĩnh.
“Dùng cách của bà thì trị bệnh viêm phế quản cần châm cứu ba lần, cũng chính là mắt thời gian một ngày.
Còn dùng cách của tôi thì có thể chữa khỏi trong một lần.
Mao Ái Cầm, nếu bà cảm thấy mình có tư cách dạy tôi, vậy chúng ta cứ đấu thử xem.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Mao Ái Cầm vừa nghe, sắc mặt lập tức trắng bệch không còn chút máu.
Châm cứu ba lần?
Quả thật là thế Bà dùng cách châm cứu ngoài da kia đúng là cần phải châm cứu ba lần!
Cậu ta thế mà có thể nói chính xác bà ta cần máy lần châm cứu mới có thể chữa khỏi, chẳng lẽ… Cách cậu ta nói là đúng? Cách châm cứu ngoài da của mình… Thật sự sai rồi?
Sắc mặt Mao Ái Cầm lúc đỏ lúc trắng, càng trở nên căng thẳng mắt tự nhiên hơn.
Thế nhưng, xung quanh có nhiều người nhìn như vậy, nếu bà ta rút lui, vậy chẳng phải sẽ mắt hết danh dự ư?
Đối với loại người có lòng tự trọng mạnh như bà ta thì sao có thể chấp nhận được?
“Được! Nếu cậu đã muốn đấu, vậy thì chúng ta đấu thử một lần xem!” Mao Ái Cầm cắn răng, kiên trì đấu.
“Lấy kim đến đây!” Tiếng gọi ầm ï vang lên.
Nhanh chóng có người chạy đi chuẩn bị.
Mà hai người bị viêm phế quản cũng bị sắp xếp ngồi xuống ghế giữa phòng học, vén tay áo lên.
Lâm Dương và Mao Ái Cầm nhận được kim bèn bắt đầu châm cứu.
Những người có mặt ở trong phòng học đều ngừng thở nhìn.
Cũng có không ít người bị chuyện ở trong phòng học hấp dẫn tới, ngoài cửa chen chúc đầy sinh viên…
Lâm Dương đến Nam Phái không phải thật sự đến để tham gia đại hội Vua Ngành Y mà là tới để giãm lên nền y thuật của bọn họ.
Theo anh, để đánh bại Nam Phái hoàn toàn không cần đánh ngay mặt, chỉ cần đánh bại bọn họ trong lĩnh vực mà họ am hiểu là được.
Dù sao mây nhân vật tai to mặt lớn chỉ coi trọng y thuật của Nam Phái, làm y thuật của Nam Phái không còn mạnh nhất trong nước nữa thì bọn họ cũng sẽ không cứng đầu cứng cổ đứng về phe Nam Phái và họ cũng sẽ không đắc tội Lâm Dương.
Kể từ đó sức mạnh của Nam Phái sẽ giảm mạnh đi, rồi hất càng nó đi cũng không cần phải nễể nang gì.
Cho nên lúc này đây, Lâm Dương sẽ không nương tay.
Kim vừa tới tay, Lâm Dương trực tiếp ra tay châm cứu.
Hai tay của anh uyễển chuyển như rồng, bay múa trên cơ: thể người đàn ông trước mặt, một kim lập tức thuận lợi ghỉm vào da tay của anh ta.
Lâm Dương sử dụng cách châm cứu ngoài da một cách thành thạo.
Người xung quanh nhìn mà hoa mắt chóng mặt.
Lại nhìn sang bên Mao Ái Cầm.
Tuy cách châm cứu ngoài da của bà ta cũng thành thạo, nhưng so với Lâm Dương thì kém hơn rất nhiều.
Nhìn thấy cảnh ấy, mọi người coi như là hiểu được.
E rằng… Điều tên kia nói là sự thật.
Anh ta thật sự hiểu biết cạn kẽ về châm cứu ngoài da.
Dù sao nhìn vào cách anh ta châm cứu thì trình độ y thuật của người này tuyệt đối không phải là dạng vừa…
Chẳng lẽ đấy cũng là một bác sĩ thiên tài ư?
Nhiều người giật mình nói thầm trong bụng.
Qua khoảng mười phút thì Lâm Dương đột nhiên thu kim.
“Xong!”
Lâm Dương nhàn nhạt nói, thuận tiện rót cho người đàn ông chén nước: “Uống miếng nước đi, sau đó đo nhiệt độ cơ thể rồi bắt mạch thử xem phổi anh còn nóng không.”
“Được…” Người đàn ông gật đầu, làm theo lời nói của Lâm Dương.
Một lát sau, anh ta giơ nhiệt kế, kinh ngạc nói: “Ôi mẹ ơi, tôi hết sót rồi, phổi cũng không nóng nữa!”
“Cái gì?”
Toàn trường lập tức xôn xao.
Bên kia, Mao Ái Cầm căng thẳng, căn răng một cái, cũng dừng tay lại.
“Xong!” Mao Ái Cầm lạnh lùng quát.
“Ơ… Xong rồi ạ?” Cô gái kia có hơi bất ngờ.
“Giờ cô cảm thấy như thế nào?” Mao Ái Cầm nhìn chằm chằm cô hỏi.
Cô gái sợ tới mức run bắn người, cô nào dám nhìn thẳng vào Mao Ái Cầm, nhưng nghĩ đến thân phận của Mao Ái Cầm bèn lập tức nặn ra một nụ cười nói: “Cô… Cô Càm, tôi… Tôi… Tôi cảm thấy rất ồn, giờ tôi thấy rất khỏe!”
“Tốt lắm!”
Khóe miệng Mao Ái Cầm khẽ nhếch vẽ nên một nụ cười, bà ta nhìn chằm chằm vào Lâm Dương nói: “Thấy chưa nhóc con, cách châm cứu ngoài da của tôi cũng có kém như cậu nói đâu.”
“Lợi dụng thân phận ép buộc thôi, phổi cô ấy có nóng hay không thì kiểm tra thử sẽ biết.”
Lâm Dương đưa nhiệt kế qua nói: “Đo đi.”
Cô gái do dự, nhận lấy nhiệt kế rồi đo.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô yên lặng chờ đợi kết quả.
Mao Ái Cầm cũng như thế.
Lòng bàn tay bà ta đổ đầy mồ hôi.
Thực ra trận đấu này bà ta quá gắng gượng.
Bà ta cũng biết chắc chắn mình sẽ thua.
Vẫn là nhanh chóng tìm lý do, ít nhất còn tìm lại được chút mặt mũi…
Mao Ái Cầm nhắm mắt lại nhanh chóng suy nghĩ.
Nhưng mà một lát sau, cô gái đột nhiên lấy nhiệt kế ra nhìn thì lớn tiếng nói: “Tôi… Tôi khỏe rồi! Tôi không có phát sốt, phổi tôi cũng khỏe rồi!”
“Đưa đây cho tôi xem.” Lâm Dương đứng dậy nói.
“Có gì đẹp mà xem? Chẳng lẽ anh lại nghi ngờ tôi à?” Cô gái hừ lạnh nói.
Lâm Dương vừa nghe, nhíu mày, như hiểu được gì đó.
Chỉ thấy cô gái kia nhanh chóng bỏ nhiệt kế vào trong ly nước bên cạnh, lớn tiếng nói: “Cô Cầm trị hết bệnh viêm phế quản của tôi rồi, giờ tôi cảm thấy cực kỳ khỏe! Tôi tuyên bố, lập luận của cô Cầm không có sail”
Cô vừa nói xong cả phòng lập tức sôi trào.
“Cô Cầm giỏi ghê!”
“Tôi nói rồi mà, sao cô Cầm có thể sai được?”
“Tên kia chính là đang gây rồi!”
Đủ loại lời nói vang lên.
Mà tên lên án Lâm Dương trước đó thì trực tiếp đi tới trước mặt anh quát: “Giờ mày còn muôn nói gì nữa? Còn không mau quỳ xuống xin lỗi cô Cầm đi?”
“Đúng vậy, xin lỗi đi!”
“Mau quỳ xuống xin lỗi đi!”
“Xin lỗi đi!”
Mọi người đều chỉ trích Lâm Dương.
Lâm Dương giống như biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...