Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần
Chương 1749:
Nhà sư Tửu Nhục khinh thường mà nói, ông ta lại dồn sức một lần nữa ra đòn thẳng về hướng Lâm Dương.
“Nhóc ranh, đỡ lấy Liệt Hỏa Thần Quyền của ông đi!”
Nhà sư Tửu Nhục hô lên, ông ta bỗng nhiên nhấp một ngụm rượu rồi phun hết về đằng trước, rượu vung tung †óe ra xung quanh, hai tay đan trước ngực bỗng chốc dấy lên lửa đỏ rừng rực.
Nắm đấm như một đuôi sao chổi bay nhanh đến chỗ Lâm Dương.
Nhà sư Tửu Nhục lao đến đầy khí thế, như lang sói vồ địch, thế không thể đỡ.
Đòn đánh ra khiến những kẻ chứng kiến đều thầm run sợ trong lòng.
Nhìn cảnh tượng này, trong mắt mấy tên trưởng lão lồ lộ hoang mang.
Trông Nhà sư Tửu Nhục khí thế như vậy, chẳng lẽ…số ngân châm kia không có tác dụng? Lâm Dương chỉ đang phóng đại mọi chuyện lên, hù dọa mọi người?
Liễu Thị Phụng không nhãn nại nổi nữa, cô ta nhìn chằm chằm Lâm Dương, rục rịch muốn ra tay.
Chỉ là…
Ngay lúc cô ta đang định xông lên giúp đỡ Nhà sư Tửu Nhục cũng nhau giải quyết cái tên vướng chân vướng tay này thì.
“Hựt”
Nhà sư Tửu Nhục đột nhiên kêu rên, cơ thể ông ta cứng lại, bất động tại chỗ.
Lý Mạc Vân, Tịch Mộc Lâm, Liễu Thị Phụng hồi hộp quan sát ông ta.
Người đứng xung quanh cũng trợn mắt theo dõi.
“Trưởng lão?”
“Ông bị sao vậy?”
“Không có sao chứ?”
Chúng đệ tử đồng loạt hô lên.
Nhưng… Nhà sư Tửu Nhục không hề đáp lời bọn họ, tròng mắt ông ta trừng trừng mở to, thân thể không nhịn được mà run rẩy.
Ước chừng năm giây trôi qua.
Phụt!
Nhà sư Tửu Nhục phun ra một miếng thịt dính đầy máu tươi, chỉ kịp kêu rên một tiếng liền ngã sấp xuống đất co giật thành cơn.
Cơ thể giật giật, ngoài ra da thịt trên người ông ta cũng bắt đầu bong tróc ra từng mảng một rơi xuống: “Sư phụt”
Nhóm đệ tử của Nhà sư Tửu Nhục thét lên thê lương, nhất loạt vọt tới ên thân thể ông ta.
“Khí loạn toái thể??”
Tịch Mộc Lâm vô cùng sợ hãi.
“Gì cơ? Đây… Đây là Khí loạn toái thể?”
Liễu Thị Phụng trừng lớn hai mắt.
“Đúng vậy, đây chính là Khí loạn toái thể! Da thịt của ông ta đã bị bong ra, luồng khí thuần khiết cũng từ vết nứt ấy mà cuồn cuộn thoát ra, này nói rõ khí tức trong người ông ta đã loạn, lục phủ ngũ tạng, gân mạch huyết quản toàn bộ bị luồng khí chạy lung tung này xé nát…Nhà sư Tửu Nhục…Không còn trên đời nữa!” Tịch Mộc Lâm khàn giọng nói.
Nghe nói như thế, đám đệ tử mặt xám như tro tàn, chán nản ngồi bệt xuống đất.
Người đứng xung quanh cũng hoảng sợ hít ngược một ngụm khí lạnh vào.
“Lẽ nào…Do ngân châm mà kẻ này phóng ra lúc nãy gây nên thật?” Liễu Thị Phụng run giọng thì thào.
Tịch Mộc Lâm không hé răng.
Nhưng ngoại trừ lí do này thì không còn bất cứ câu trả lời nào nữa.
“Kẻ này… Không đơn giản!”
Lý Mạc Vân hít một hơi thật sâu khàn khàn nói.
Mấy người đều nhăn mi suy tư.
Nhà sư Tửu Nhục ngã xuống, đã đánh một đòn đau vào tâm trí cả ba người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...