Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần
Chương 1645:
Keng! Tiếng kiếm kêu lên thánh thót.
Sau đó, Lưu Hải Nam kút ra một thanh nhuyễn kiếm sáng loáng từ trong đai lưng ra.
Nhuyễn kiếm mềm mại như một con rắng đang nhảy múa, lập tức phi về phía Lâm Dương.
Nam tử một tay cầm kiếm, cánh tay lay động.
Không thể không nói, khí thế và tốc độ của người đàn ông này khiến người ta kinh ngạc, không chỉ mạnh hơn những người xung quanh một bậc.
Nhưng đối với Lâm Dương mà nói…thế vẫn không đủ.
“Chết!”
Gã ta hô lên một tiếng, hai mắt dữ tợn, nhuyễn kiếm trong tay hướng về phía yết hầu Lâm Dương, tuy là nhuyễn kiếm, nhưng lại âm hiểm vô cùng.
Nếu như nhát kiếm này đâm vào yết hầu Lâm Dương thật, vậy chắc có thề sẽ phá nát đầu anh ra mất.
Nhưng trước thế đánh của thanh kiếm, Lâm Dương đột nhiên giơ hay ngón tay ra, kẹp giữa thân kiếm mềm mại đang xông về đầu mình.
Đột nhiên, thanh kiếm đang cong bỗng thẳng hẳn lại.
Nhưng cũng không thể tiến thêm chút nào nữa.
“Gì cơ?”
Nữ tử xinh xắn cũng ngần người ra, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Người này….
chỉ dùng hai ngón tay thôi ‘ mà đã có thể phá vỡ đòn tiến công của Lưu Hải Nam sao? Đáng sợ biết mấy! “Không thể nào được!”
“Chẳng lẽ…đến cả sư huynh cũng không thể địch lại người này!”
“Ta không tin, ta không tin…”
“Rốt cuộc đây là ai thế?”
“Hắn ta trẻ như thế mà đáng sợ nhường ấy.
”
Những âm thanh run rấy vang lên khắp nơi.
Mắt Lưu Hải Nam trừng lớn như mắt trâu bò.
Nhưng hắn ta vẫn không từ bỏ, nghiến răng nghiến lợi hét lên, muốn thu kiếm trở lại, để công kϊƈɦ thêm lần nữa.
Nhưng dù hắn ta có cố sức thế nào, thì thanh kiếm vẫn như mọc ra từ tay của Lâm Dương vậy, không thể rút ra được….
“Anh có chút thực lực này thôi, mà cũng học theo người ta đi cướp đồ hả? thế này chẳng bằng đi nạp mạng đó.
”
Lâm Dương nhạt giọng nói, rồi liền thả tay ra.
Hắn ta không kịp phòng bị, nắm lấy kiếm lùi ra đằng sau, trông nhếch nhác vô cùng.
Đợi đến khi hắn ta ồn định lại, đứng vững, Lâm Dương đã đứng ngay trước mặt hắn….
Hơi thở hắn ta ngưng lại, cả người cứng đờ đứng ở chỗ cũ…
Một tiếng hô thất thanh làm ngắt đoạn cảm xúc của Lâm Dương.
Trong tông đường rách nát có mấy bóng người loáng qua, một thiếu niên ăn mặc rất giản dị chạy ra ngoài, thấy đám người Trường Anh trở lại thì vui mừng vô cùng, xông vào bền trong không ngừng hô lên.
“Trường Anh sư huynh, thu hoạch thế nào? Có đổi được thuốc không?”
Mấy đệ tử nhìn Trường Anh, hỏi với vẻ mong đợi.
Nhưng sắc mặt của Trường Anh lại trầm lặng, thở dài một hơi.
“Xảy ra chút chuyện bất ngờ, hôi bọn ta…không có thu hoạch gì cả.
” Tưởng Xà bất lực nói.
“Sao cơ? Không có thu hoạch gì?”
Chuyện này cũng không bất ngờ gì, nghe nói trong thời gian này, không ít người trong phái đã ra ngoài “đi săn rồi”.
Mọi người đều ồn ào nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...