Những người trong phòng đều không dám thở, da đầu giật giật.
Dương Trọng mặt cắt không còn giọt máu, khóe miệng giật liên hồi.
Hắn ta chắc chắn không ngờ được, chuyên có thể tồi tệ đến mức này…
“Đại ca, vậy anh có cách nào không?”
Người đàn ông tóc húi cua hỏi.
Người đàn ông trung niên không trả lời.
Người đàn ông tóc húi cua bình tĩnh nói: “Nếu anh lo lắng về thái độ của gia chủ, vậy chúng ta cũng thể hiện thái độ với ngài, không phải là được rồi sao?”
“Thể hiện thái độ với ngài?”
“Nếu như chúng ta kịp thời giải quyết chuyện này, lấy lại tổn thất, thì đó sẽ là phần thưởng bù đắp, gia chủ sẽ không làm khó chúng ta.
”
“Cậu có cách cứu vãn mọi chuyện?”
“Nếu đã không thề nói chuyện đề giải quyết hợp đồng này, thì chỉ có thể dùng nắm đấm thôi! Đại ca, em sẽ đích thân đến Giang Thành một chuyến.
” Người đàn ông tóc húi cua đứng lên, bình tĩnh nói.
“Chú Hai, chú nghĩ vậy sao?“ Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm hắn, hỏi.
“Hãy dùng cách của hắn để đối phó với hắn! Nếu bác sĩ Lâm có thể ép ta ký bản hợp đồng này, vậy thì cũng ta cũng có thề bắt hắn hủy bỏ hợp đồng này, anh thấy có đúng không?”
Người đàn ông tóc húi cua nói xong, nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Người đàn ông trung niên trầm mặc nhìn hắn, khàn giọng nói: “Cử người giỏi nhất đi theo hỗ trợ Cậu Hai!”
“Vâng!”
‘Văn phòng tồng bộ Dương Hoa Một người đàn ông miệng nhọn như khi, mặc bộ vest đỏ bước vào.
Người đàn ông xoa xoa tay, gương mặt nở nụ cười, vừa bước vào đã gật đầu chào Lâm Dương.
“Chào chủ tịch Lâm! Ha ha, thật không ngờ có thể tận mắt được gặp chủ tịch Lâm, thật là quý hóa, quý hóa quá, ha ha ha… Người đàn ông miệng khỉ cười ha ha, sau đó tiện thể ngồi xuống sô pha.
“Alo, giám đốc Long, bảo người đến rót cho tôi ly trà!“ Người này kêu oang oang.
Mã Hải đứng ở cửa cau mày, rất bực mình, vừa định mở miệng từ chối, nhưng lại bị Lâm Dương chặn lại.
“Đi đi.
“ Lâm Dương nói “Cái này… vâng thưa chủ tịch Lâm.
”
Mã Hải không còn cách nào, âm thầm liếc người đàn ông kia, sau đó quay người bỏ đi.
Không lâu sau, thư kí mới đến bê một tách trà đặt bên cạnh người kia.
Người đàn ông liếc nhìn thân hình nóng bỏng của thư kí, liền huýt sáo một cái, cười hi hi, nói: “Chủ tịch Lâm đúng là Chủ tịch Lâm, cô thư kí thật xinh đẹp, he he…
xem ra tôi và chủ tịch Lâm cũng như nhau cả.
”
“Cái gì mà cũng như nhau cả?”
Chủ tịch Lâm đang xem tài liệu ngầng đầu lên “Ô, không có gì, không có gì, chỉ là khen chủ tịch Lâm có mắt nhìn!” Người này giơ ngón tay cái lên, cười nói.
“Được rồi, không nói linh tinh nữa, anh chính là Hà Mã Vinh phải không? Núi Tử Khoáng, là do anh ủy thác Đỉnh Mao đấu giá đúng không?”
Lâm Dương gật đầu, nhìn chằm chằm Vào người miệng khi kia.
Hà Mã Vinh vừa nghe Lâm Dương nói vậy liên lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng ngồi xuống, gật gật đầu.
“Không sai! Không sai! Chủ tịch Lâm, tôi là Hà Mã Vinh! Quặng pha lê tím là của tôi! Aiya, chủ tịch Lâm, nghe nói quặng này của tôi đã được bán với giá mấy chục ngàn tỷ, đúng không?”
Hà Mã Vinh vân về ngón tay cái, hào hứng hỏi.
“Không sai, đã được bán với giá 2 triệu 450 ngàn tỷ, trừ đi chiết khấu cho hội đấu giá Long Đằng, cùng với các loại chỉ phí khác thì số tiền anh nhận được sẽ là 1 triệu 750 ngàn tỷ.
”
Lâm Dương đáp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...