Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần


Vào giờ phút quan trọng này, Từ Thiên sao lại xảy ra chuyện?
Tâm trí của Lâm Dương chùng xuống, cảm giác có gì đó không đúng lắm.
“Tình huống rốt cuộc là như thế nào vậy?”
Lâm Dương ngưng giọng hỏi.
“Từ Thiên có hai thuộc hạ tài giỏi và đắc lực, nhưng không biết thế nào, hai người tài giỏi đắc lực này đột nhiên làm phản rồi.
Bọn họ trực tiếp giành lấy quyền lực của Từ Thiên, hơn nữa lợi dụng thủ đoạn của bọn họ để rút ra số cổ phần lớn trong công ty của Từ Thiên.

Bây giờ Từ Thiên không chỉ lâm vào khủng hoảng thâm hụt tài chính mà ngay cả cấp dưới của anh ta cũng không thể chỉ huy được, nghe nói rằng hai trợ thủ đắc lực kia chuẩn bị dùng bàn tay phản động chống lại Từ Thiên, Từ Thiên đã mang người nhà họ Từ trốn trong một biệt thự ở ngoại ô Nam Thành.

Đây vẫn tính là anh ta có cảnh giác, nếu không cả gia đình của anh ta đã kết thúc rồi… “
Lâm Dương vừa nghe vậy, vẻ mặt lạnh lùng: “Lập tức để bọn họ đưa người tới Giang Thành, anh cung cấp chỗ ở cho bọn họ đi!”
“Vâng.” Mã Hải đáp, sau đó ngập ngừng nói: “Nhưng mà Lâm Đồng, đằng sau chuyện của Từ Thiên có thể không hề đơn giản như anh nghĩ.
“Cái gì? Không lế không phải là thuộc hạ của Từ Thiên nghe được Từ Thiên xảy ra chuyện nên mới làm loạn sao?” Lâm Dương cau mày.
“Quả thực có một phần yếu tố như vậy trong đó, nhưng bên cạnh đó còn có một lý do khác!”
“Lý do gì?”
“Nam Phái.” Mã Hải thấp giọng nói.
Lâm Dương nghe vậy, thở gấp, sau đó nhắm đôi mắt lại.
Nam Phái …
Quả thực, cũng chỉ có anh ta thôi.
Từ Thiên đã hoạt động ở Nam Thành lâu như vậy rồi, toàn bộ Nam Thành có thể nói là phòng thủ kiên cố, cho dù có chuyện xảy ra với bọn họ ở Giang Thành, thì tình hình của Nam Thành chỉ dựa vào một mình Từ Nam Đống chắc cũng có thể trấn giữ.
Không được thì lại có thêm ông cụ Từ, có gì phải lo lắng?
Càng huống hồ, Từ Thiên cũng đã ngay lập tức trở về.
Tuy nhiên khi ông ta quay lại, vẫn không thể trấn áp được đám người này, ngược lại còn để cho bọn họ càng ngày càng nghiêm trọng hơn, chuyện này đã có thể đủ để lý giải vấn đề rồi.

Lâm Dương bây giờ không có cách nào phân thân, không thể đến Nam Thành giúp Từ Thiên thu dọn cục diện, anh bắt buộc phải thu dọn sạch sẽ thế lực ngoại lai của Giang Thành, nếu không sân sau bốc cháy vậy thì sẽ xong mắt.
Xem ra anh phải hành động càng sớm càng tốt, nếu cứ tiếp tục chần chừ như thế này, Lâm Dương chỉ có thể bị những thế lực này ăn sạch.
“Không thể theo khuôn phép cũ được nữa.”
Lâm Dương ánh mắt lạnh lùng, trong lòng đã có quyết định gì đó.
Anh gọi điện thoại lại cho Lạc Thiên và bảo cô ấy đừng đến phòng khám trong vài ngày tới mà hãy trực tiếp ở lại bệnh viện, Cung Hoan Vân sẽ bảo vệ an toàn cho cô ấy.
Bây giò kẻ địch trong tối, anh ở ngoài sáng, một khi ra tay, đối với Lâm Dương sẽ rất bát lợi.
Nhưng mà để thay đổi mối quan hệ này trên thực tế cũng rất đơn giản.
Lâm Dương đã trực tiếp bước vào chiếc xe 918 của mình và lái nhanh như bay về phía Quảng Liễu.
Trên đường đi, Lâm Dương lật điện thoại di động, từ bản ghi âm cuộc trò chuyện tin nhắn với Tô Nhan tìm được số điện thoại của Trương Trung Hoa, sau đó bắm số.
Tuy nhiên, sau một vài cuộc điện thoại, cuộc gọi mới được bắt máy.
“Anh là …” Giọng nói của ông cụ Trương rõ ràng có chút khàn khàn.
“Ông ngoại, cháu là Lâm Dương!” Lâm Dương nói.
“Lâm Dương?” Trương Trung Hoa vô cùng kinh ngạc.
“Ông ngoại, bên đó của ông thế nào rồi?” Lâm Dương nhận ra có gì đó không ổn.
“Không … không sao cả …” Trương Trung Hoa cười, giọng nói rất miễn cưỡng, cũng rất nhanh chóng chuyển chủ đề nói: “Tiểu Dương, cháu… cháu và Tiểu Nhan vẫn chưa ly hôn sao?”
“Ly hôn? Tại sao ông lại hỏi về chuyện này?” Lâm Dương càng thêm khó hiểu.
“Ò… ông… ông chỉ là tiện miệng hỏi thôi.” Trương Trung Hoa cười nói.
Lâm Dương nhíu mày, cảm nhận được có gì đó không đúng, do dự một chút hỏi: “Ông ngoại, bây giờ cháu đang trên đường tới nhà họ Trương.

Cháu có một vài câu hỏi muốn hỏi ông.”
“Đến nhà họ Trương của ông sao? Cái này … đợi đã, Lâm Dương! Cháu … cháu đừng tới, chỗ của ông không tiện lắm …”
Trương Trung Hoa hét lên.
Lâm Dương vốn định cúp máy, do dự một chút, sau đó trầm giọng hỏi qua điện thoại: “Ông ngoại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ông nói rõ ràng cho cháu biết đi!”

Trương Trung Hoa ở đầu dây bên kia im lặng một hồi, sau đó thở dài nặng nề.
“À, bỏ đi, ông nói thật với cháu vậy! Ông… bị gia tộc giam lỏng rồi!”
“Cái gì?”
Lâm Dương sửng sốt, tay cầm vô lăng cũng không khỏi run lên.
“Sau khi các cháu rời đi, ông vốn dĩ muốn chắn chỉnh lại nhà họ Trương và trị tội bà lão kia thật tốt.

Đâu có biết rằng người của nhà họ Đỗ đến rồi, bọn họ bắt nhà họ Trương của ông phải chịu trách nhiệm.

Đó là về chuyện của Nhiễm Tái Hiền.

Bọn họ đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu nhà họ Trương của chúng ta.
Nhà họ Đỗ ra tay, nhà họ Trương của chúng ta chỉ có thể chịu tai hoạ ngập đầu, vốn dĩ ông lão này muốn sống chết với nhà họ Đỗ cũng không sao cả, nhưng bà già kia lại động viên mọi người trong gia tộc hợp tác với nhà họ Đỗ, giam lỏng ông, nhà họ Đỗ đã cho nhà họ Trương rất nhiều lợi ích, bây giờ cả gia tộc đều chỉ nghe lời của một mình bà già đó, tôi … ôi … tôi đã là một ông già yếu kém vô dụng rồi.

… “
Nói đến đây, ông cụ Trương lại liên tục thở dài.
Nghĩ đến ông một thời lẫy lừng, đến già lại có thể bị bà già vợ mình khống chế thật bắt lực biết bao.
Lâm Dương im lặng một lúc, thấp giọng nói: “Nhà họ Đỗ cùng nhà họ Trương của ông có gì hợp tác?”
“Lâm Dương, sao cháu lại hỏi nhiều như vậy?” Ông cụ Trương nhận ra có gì đó không ổn.
Đứa con ở rễ vô dụng này hôm nay có vẻ hơi nhiều lời.
“Chỉ là cảm thấy kỳ quái.

Nếu như nhà họ Đỗ thực sự là thay Nhiễm Tái Hiên ra mặt, vậy thì theo lý mà nói, bọn họ không lế sẽ hợp tác với nhà họ Trương sao? Nhà họ Trương không phải là kẻ thù của bọn họ sao?” Lâm Dương trầm giọng hỏi.

“Ò, nhà họ Trương của chúng ta là kẻ thù của nhà họ Đỗ, nhà họ Đỗ không phải rất dễ dàng thu dọn chúng ta sao? Nhà họ Đỗ chỉ là xem thường.

Nếu không thì bọn họ chỉ muốn thông qua chúng ta xây dựng nguồn viện trợ nước ngoài mà thôi!”
Ông cụ Trương thở dài nói.
“Viện trợ nước ngoài sao?”
“Đúng.” Ông cụ Trương hít sâu một hơi, sau đó ngưng giọng nói: “Theo như ông biết, nhà họ Đỗ lần này phái người xuống phía nam nói là báo thù cho Nhiễm Tái Hiền.

Trên thực tế đó chỉ là một cái cớ.

Mục đích thực sự của bọn họ là tập đoàn Dương Hoai “
“Dương Hoa sao?”
Lâm Dương ánh mắt lạnh lùng.
“Tên nhóc, cháu đã hỏi quá nhiều rồi.

Có những chuyện cháu không cần biết chỉ tiết như vậy.

Bây giờ chắc cháu đã ở ngoại tỉnh rồi đúng không? Cháu cứ nán lại ở ngoại tỉnh.

Đừng đến Quảng Liễu, cũng đừng quay trở về Giang Thành.

Tìm một nơi thật tốt để sống cuộc đời của cháu đi! “, ông cụ Trương nói.
Cũng không trách Tô Nhan ở bên này xảy ra chuyện lớn như vậy, nhà họ Trương cũng không có bắt kỳ phản ứng gì, ông cụ Trương hiện tại cũng không thể bảo vệ chính mình, làm sao có thời gian xử lý chuyện gia đình của Tô Nhan?
Mà nghe được cuộc nói chuyện này của ông cụ Trương, Lâm Dương rốt cuộc cũng đoán được cái gì đó rồi.
“Tô Nhan bảo cháu rời khỏi Giang Thành, là ông xui khiến phải không?” Anh khàn giọng hỏi.
“Chuyện này cũng không còn cách nào khác.

Nhà họ Khai và nhà họ Việt đã chuẩn bị báo thù các cháu rồi.


Ông nghe Tiểu Nhan nói rằng chủ tịch Lâm đó không chịu ra tay, cho nên kế hoạch hiện tại, chỉ có thể để cháu rời khỏi Giang Thành, tránh khỏi sự trả thù của nhà họ Khai và nhà họ Việt, ông vốn dĩ đã yêu cầu Tiểu Nhan đưa Tỉnh Vũ và Tô Quảng đến chỗ của ông trốn, nhưng bọn họ cũng đã xảy ra chuyện rồi, Tiểu Dương, không sai, là ông ngoại đã xúi Tiểu Nhan ly hôn với cháu, nhưng ông ngoại có thể dựa vào lương tâm mà nói, ông ngoại không có bắt kỳ thành kiến nào với cháu, làm như vậy, đều là để bảo vệ cháu … ” Trương Trung Hoa lại thở dài, trong ánh mắt tràn đầy vẻ bắt lực.
Lâm Dương ngay lập tức hiểu ra tất cả mọi chuyện.
“Cháu biết rồi ông ngoại, cám ơn lòng tốt của ông, nhưng chuyện bố vợ và mẹ vợ cháu bị tai nạn xe hơi không phải là ngoài ý.

Tiêu Nhan cũng bị tai nạn xe hơi.

Đây đều là những kiệt tác của Khai Mạc.

Ông ngoại, cháu bây giờ sẽ đi thu dọn nhà họ Khai, đợi cháu giải quyết nhà họ Khai xong, cháu sẽ đến tìm ông, người nhà họ Đỗ chắc là đang ở chỗ ông đúng không? Cháu sẽ hỏi thật kỹ người nhà họ Đỗ, bọn họ có tư cách gì mà đến Giang Thành đụng đến cháu! “
Lâm Dương khàn giọng nói, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng và âm u.
“Tiêu Dương! Tiêu Dương!”
Trương Trung Hoa lo lắng hét lên.
Nhưng cũng vô dụng, Lâm Dương đã cúp điện thoại rồi.
“Cái tên nhóc thối này, vội vàng đi chết như vậy sao?”
Trương Trung Hoa cúp điện thoại, ngồi trong phòng làm việc chửi bới.
“Ông chủ, bà chủ mời ông ra ăn cơm! Khách khứa đều đã ngồi vào bàn hết rồi.” Đúng lúc này, một người hầu của nhà họ Trương bước vào, cung kính nói.
“Ăn cơm? Ăn cái rắm! Bảo bọn họ cút, cút hết đi!” Trương Trung Hoa tức giận hét lên, hắt hết sách vở và tách trà trên bàn xuống đất.
Loảng xoảng …
Chén trà bị đập vỡ và sách rơi vãi dưới đất khiến khung cảnh trở nên rất lộn xộn.
Sắc mặt của người hầu ngay lập tức thay đổi, vội vàng cúi người và lùi lại ra ngoài Đúng lúc này, quản gia bước vào.
Ông ta lặng lẽ thu dọn sách vở và tách trà vỡ dưới đất, không nói câu nào, lẳng lặng làm việc.
“Lão người làm, ông nói xem…nhà họ Trương của tôi còn có hi vọng không?” Lúc này, Trương Trung Hoa hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, chậm rãi mở miệng.
Lão quản gia thân thể hơi ngưng trọng, khẽ lắc đầu, rời khỏi phòng.
Trương Trung Hoa lại thở dài, người lại già nua thêm máy tuôi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui