Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần
Lúc bụi bặm lắng xuống, hình bóng Lâm Dương lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của ông ta.
Nhưng mặt đất dưới chân ông ta… lại bị một nắm đấm này làm cho nứt toác một đường sâu đến mười mét, một khe hở đáng sợ trực tiếp kéo dài từ đây cho đến dưới sườn núi…
“Một đấm… nứt núi?”
Lâm Chí Hằng lắp bắp nói.
“Chú Hằng, chú thật sự… muốn tôi trả đòn sao?” Lâm Dương nhìn ông ta, nhàn nhạt hỏi.
Lời này vừa dứt, Lâm Chí Hằng ngập ngừng mấp máy đôi môi, hoàn toàn mất tiếng.
Lời đồn lúc nào cũng thật thật giả giả khiến cho người ta không có cách nào phân biệt rõ ràng.
Bác sĩ Lâm này cũng là như vậy.
Có nhiều người lúc đầu khi nghe được câu chuyện của bác sĩ Lâm đều là kinh ngạc không thôi, vừa tán thưởng vừa sùng bái.
Nhưng khi đã nghe nhiều rồi thì lại cảm thấy quá giả dối.
Một người thật sự có thể ưu tú đến như vậy sao?
Trên thực tế Lâm Chí Hằng cũng có nghỉ ngờ như vậy.
Một người thanh niên tuổi đôi mươi.
Y thuật vô song, sáng lập nên Dương Hoa, vô cùng giàu có, còn là một y võ khiến người đời kinh ngạc…
Những yếu tố như thế này, cho dù là cái nào, cũng đều không thể xuất hiện ở trên người của một thanh niên.
Nhưng sự thật là… quả thật những yếu tố này đều tập trung trên người thanh niên này.
Trước đây ông ta hoài nghi.
Còn bây giờ… đã tận mắt nhìn thấy rồi, còn cần phải hoài nghỉ sao?
Lâm Chí Hằng ngây ngần nhìn Lâm Dương, tâm tình phức tạp đến cực điểm.
Thử nghĩ xem nếu như một đấm này của Lâm Dương rơi trên người ông ta, thì ông †a có còn mạng không?
Chỉ e là cơ thề đã bị đập vỡ thành bốn 210.
Lâm Chí Hằng mới nhận ra được Lâm Dương lúc đầu vẫn luôn nương tay, vẫn luôn nhường ông ta, cho dù là một đấm từ lúc mới bắt đầu kia anh cũng không dùng hết một phần mười toàn lực của mình!
Anh nói không sai!
Bản thân ông ta căn bản không phải là đối thủ của anh!
Thực lực của người thanh niên này…
đã vượt qua khỏi phạm vi mà ông ta có thể nắm bắt được.
Toàn bộ những người ở trên đường cũng mở lớn đôi mắt, ngây ngốc nhìn Lâm Dương.
“Đây chính là… bác sĩ Lâm sao?” Tô Nhan vẻ mặt tràn đầy phức tạp, lặng lẽ nhìn bóng dáng cao lớn kia.
Thử hỏi làm gì có người phụ nữ nào không thích người đàn ông mạnh mẽ chứ?
Mà sự mạnh mẽ của bác sĩ Lâm cũng đã chinh phục được tất cả mọi người ở đó.
Cho dù là Lâm Tử Yến, lúc này cũng run cầm cập, không còn dám kêu la nữa.
dù cho chú Hằng đã ra mặt thì có lẽ cô ta cũng đã nhìn thấy rõ… Một chú Hằng e là không thể đối phó được bác sĩ Lâm!
“Thì ra là như vậy, tôi hiều rõ rồi…”
Lâm Chí Hằng hít một hơi thật sâu, nhắm đôi mắt lại.
“Quay về di.
”
Lâm Dương phủi phủi bụi bặm trên người, bình tĩnh nói.
Lâm Chí Hằng trầm mặc một hồi, mỉm cười tự giễu: “Quay về… e là không thể được rồi!”
“Ông không có khả năng chiến thắng.
Lâm Dương cau chặt đầu mày.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...