Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần
“Yên tâm, chỉ là hù dọa tên Lâm Dương thôi, Tô Nhan cô ta vẫn còn giá trị lợi dụng, nếu Lâm Dương không chịu khuất phục, chúng ta sẽ đưa cô ta đi gặp chủ tịch Lâm, tôi nghĩ chủ tịch Lâm vẫn còn rất quan tâm ¬ đến cô ta, se không vì 1 hạng mục mà từ bỏ người phụ nữ này.
“Lâm Tử Yên tự suy tính.
“Mẹ kiếp, đúng là hết nói nồi tên Lâm Dương ấy, đến vợ của mình bị người khác nhìn trúng rồi, trên đầu mọc ra cặp sừng to như vậy mà hắn vẫn có thể nhẫn nhịn như không có gì xảy ra, người như vậy mà bước vào nhà họ Lâm chúng ta thì có phải là cả gia tộc bị mất mặt rồi không!” Một tên trong đám đó lên tiếng.
“Cậu nghĩ hắn có thể bước vào Lâm gia sao? Không có chuyện ấy đâu, cho dù ta đồng ý vì vị đó sẽ không bao giờ chấp nhận đâu! Thậm chí hắn ta có sống được hay không còn chưa chắc chắn nữa!” Lâm Tử Yên cười phá lên.
Đám người xung quanh kinh ngạc.
Một tên e dè hỏi lại: “Phu nhân, ý của phu nhân là…”
“Có những chuyện bản thân biết là được, không nên nói ra, nếu không các người sẽ gặp nguy hiểm, ta cũng không thoát khỏi vạ lây.
” Lâm Tử Yên điềm tĩnh đáp.
Bọn chúng lập tức im miệng lại, hình như đã tưởng tượng ra điều gì đó, nét mặt có chút sợ hãi.
Không lâu sau đó.
Một chiếc Bentley đen tiến thẳng vào cửa chùa Nha Sơn.
Mọi người đều tò mò nhìn ra.
Biển số xe…đích thị là của Dương Hoa.
Cửa xe được mở ra.
Khuôn mặt Lâm Dương nay đã trở thành chủ tịch Lâm từ trên xe bước xuống.
Còn mang theo mấy thành viên của tiều đội Ám Ưng.
Người nhà họ Lâm vừa nhìn thấy liền hoàn toàn sững sờ.
“Chủ tịch Lâm?”
Lâm Tử Yên cũng sững sờ, nhanh chóng chui từ trong xe ra ngoài.
Lâm Dương cởi áo khoác xuống, vứt trên mặt đất, mặt không cảm xúc bước về phía Lâm Tử Yên.
Nhìn thấy dáng vẻ Lâm Dương mang theo khí thế to lớn, sắc mặt Lâm Tử Yên ngay lập tức khó coi đến cực điểm.
Đột nhiên cô ta dường như nghĩ tới điều gì.
“Lẽ nào là… trước đây mấy người nhà họ Lâm chúng ta kia đều bị người của Dương Hoa xử lý? Chủ tịch Lâm… vẫn luôn giám sát nhất cử nhất động của chúng ta?”
Lâm Tử Yên phản ứng lại, toàn thân run rầy mãnh liệt, sợ hãi hét lên: “Cần thận, chuẩn bị ra tay! Nhanh Người nhà họ Lâm ở xung quanh nghe được, liền tập hợp toàn bộ lại.
Lâm Tử Yên cũng đưa tay đề lên giữa eo.
Ở đó có một cây súng nhỏ tinh tế.
Tuy rằng cô ta cũng là người học võ, nhưng thực lực của chủ tịch Lâm cô ta đã nghe nói từ lâu, cô ta không cảm thấy võ thuật của mình có thể chiến thắng được vị ð bác sĩ có võ thuật mạnh mẽ này, bởi vậy cô ta không thề không mượn uy lực của súng đạn.
“Đứng yên!”
Nhìn thấy Lâm Dương càng lúc càng lại gần, một luồng áp lực vô hình cũng áp sát trên người Lâm Tử Yên, cô ta quả thực là không thể chịu nồi nữa liền lập tức hét lớn.
Lâm Dương dừng lại bước chân, nhàn nhạt nhìn cô ta.
“Chủ tịch Lâm, anh… sao anh lại ở đây?“ Lâm Tử Yên nuốt một ngụm nước bọt, trấn định lại, lạnh lùng hỏi.
“Vấn đề này còn cần thiết phải hỏi sao? Cô làm ra được loại chuyện như vậy trên địa bàn của tôi, cô cảm thấy tôi cần thiết phải nhẫn nhịn sao?“ Lâm Dương nhìn chằm chằm cô ta hỏi.
ày cẩu “Chủ tịch Lâm, tôi không hiểu rõ lắm lời nói này của anh là có ý gì… Tôi lại làm cái gì rồi?“ Lâm Tử Yên dường như bây giờ mới nhớ đến mình mới là phía chủ động, hà cớ gì phải sợ Lâm Dương, giọng điệu liền trở nên tự tin hẳn lên.
Có điều cũng phải, cô ta nào có thể ngờ đến chủ tịch Lâm sẽ xuất hiện ở nơi này chứ! Càng không ngờ đến nhất cử nhất động của mình thực ra vẫn luôn bị chủ tịch Lâm giám sát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...