Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần
“Giám đốc Lâm, kết qủa giám định như thế nào?”
“Thiếu vài nguyên liệu, nhưng nhìn chung thì….
có tác dụng.
”
Lâm Huy khản giọng nói.
Nói cách khác, công thức mà Lục Tuyết đưa cho ông là hoàn hảo, không chút tì vết.
Quả thực là Lục Tuyết đã hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Nhưng… ông lại không tin tưởng Lục Tuyết.
“Ứng với lời nói của ông ban nãy, ông biết điều này nghĩa là gì rồi chứ?”
Lâm Dương hỏi.
Lâm Huy trầm lặng, âm thầm nhìn vào mắt ông Vương, không nói gì.
Ông Vương cá người run lên lập tức hiểu hết tất thảy âm mưu của Lâm Dương.
Vội quát khẽ: ‘A Khang, nhanh lên, chúng ta trở vẽ!”
“Vâng, thưa ba!”
Vương Khang vội gật đầu, muốn đưa ông rời đi.
Nhưng bọn họ vừa muốn rời đi thì một đám người phía sau đã chặn đường bọn họ lại.
Chính là Huỳnh Lam và Thủy Bình Vân.
“Ông à, ông định đi đâu vậy? Trò hay còn chưa bắt đầu đầu! Vậy mà đã vội vàng rồi đi rồi sao”
Huỳnh Lam cười nhạt.
“Đúng đó, chờ lát nữa mới là vớ kịch chính nha.
”
Thủy Bình Vân hi ha bật cười.
Sắc mặt ông Vương u ám, không hé răng nửa lời.
Đột nhiên, giọng nói trong trẻo của Lâm Dương truyền đến.
“Lâm Huy, ông cũng đã thừa nhận ông ăn trộm công thức chế tạo thuốc đặc trị bệnh tiếu đường của chúng tôi rồi.
Tôi đoán rằng Nếu chỉ dựa vào ông thì sẽ không thể lấy công thức dễ dàng như vậy được, bởi thế tôi dám khẳng định là có người bên trong Dương Hoa hợp tác cùng với ông, mới giúp lấy công thức dễ đàng như thế, có đúng không?”
Lâm Dương nói.
Lâm Huy vẫn như cũ, không răng nửa lời.
“Tên gián điệp thương mại kia chắc chắn không chịu sự sai sử cúa ông.
Giám đốc Lâm, ông có thể nói cho tôi biết kẻ đó là do ai sai sứ không? Mà ông đã bắt tay với ai để ăn trộm tư liệu của Dương Hoa?”
Lâm Dương hùng hổ dạng người lại dò hỏi.
Lâm Huy vân không hé răng.
“Ông không nói? Cũng không sao, bởi tôi đã biết đấy là ai rồi!”
Lâm Dương bình tĩnh nói, tiện đà nháy mắt ra hiệu cho Mã Hải.
Mã Hải hiểu chuyện lập tức sai người mang cáng đến.
Nhìn thấy thế, Lãm Huy há hốc miệng, mà ông Vương ở bên kia còn choáng váng hơn.
Người nằm trêи cáng… là cháu của ông Vương, Vương Tử Tường.
Người bị Lâm Dương phế bỏ! Sau đó Lâm Dương cầm ngân châm đi tới.
“Hết rồi! Hết rồi… Chấm hết rồi!”
Ông Vương lập tức ngồi bệt xuổng mặt đất, run rẩy kêu gọi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...