Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần
“Đây là bảo vật của công ty chúng tôi.
Là tôi ra giá mức lương cao để mời họ về.
Ông Hà, ông có thể hỏi thêm đan được ở chỗ bác sĩ Lâm bên kia để thỏa đáng hơn không?”
“Hà Sơn Niên…”
Vừa nói xong điện thoại với nhà họ Vương, tin tức lập tức được lan truyên.
Không ít người còn đăng bài phỏng vấn, thương lượng đề cử nhân tài đến chỗ Dương Hoa.
Toàn bộ Yến Kinh đều sục sôi.
Hà Sơn Niên cũng biết thời gian Dương Hoa đang bức bách, cũng không đám nói nhảm với những, người này, chỉ cần thích hợp, tối hôm đó hắn sẽ sắp xếp máy bay chuyên cơ gửi gấp đến chỗ Dương Hoa.
Mã Hải bên này cũng đã bắt tay vào hành động.
Ông ấy đã thông báo một tin tức trực tiếp cho toàn thể công ty.
Tất cả nhân viên Dương Hoa được nghỉ phép một ngày! Tin tức được đưa ra, gây ra một sự náo động không hề nhẹ.
Toàn bộ Giang Thành và cả những người quan tâm đến Dương Hoa đều cùng nhau sôi sùng sục.
Vào thời điểm này, Mã Hải lại thực sự muốn cho Dương Hoa một ngày nghỉ? Ông ta bị điên à?
Quả thực cứ như thể hai đạo quân đối đầu nhau, quân đối địch lại sát bên như ở chung một nhà, kết quả là thủ lĩnh lại ra lệnh cho toàn bộ quân đội nghỉ ngơi.
Trong lúc nhất thời, vô số người đã suy đoán vê ý định của Mã Hải.
Động thái này cũng gây nhầm lẫn cho nhóm người đang giữ chức vụ.
Mã Hải rốt cuộc muốn làm gì?
Nghỉ một ngày, hoạt động cao tốc của Dương Hoa sẽ dừng ngay lập tức.
Một số lượng lớn các giao dịch đều sẽ liên tiếp chồng chất.
Mã Hải tuyên bố với công chúng rằng các nhân viên của Dương Hoa đã làm việc quá chăm chỉ trong thời gian qua, vì vậy ông quyết định cho họ nghỉ một ngày, điều chỉnh trạng thái, cân bằng tâm thế để giải quyết công việc tiếp theo với tinh thần tốt nhất.
Những lời hoa mỹ nghe rất được, nhưng vẫn có nhiều người không tin.
Tại biệt thự nhà họ Vương.
Ông Vương mời Lâm Huy, Đỗ Chí Cường và những người khác ngồi xuống ngồi xuống uống trà.
“Mã Hải đột nhiên cho người của Dương Hoa nghỉ lễ.
Chắc ông ta lại muốn giở trò gì đó.
Chúng ta phải cẩn thận” Đỗ Chí Cường châm thuốc, nghiêm túc nói.
Lâm Huy nhìn ông Vương cười: “Ông Vương, ông định xử lý vụ kiện của Dương Hoa như thế nào?”
“Bây giờ có thể trì hoãn, nếu không thể trì hoãn thì chỉ có thể mất tiền” Ông Vương khàn giọng nói.
“Cái gì? Ông không định ra tòa ứng phó với Dương Hoa sao?” Một ông chủ sững sờ hỏi.
“Đánh? Đánh như thế nào? Nên thuê loại luật sư nào nghênh chiến? Ông không xem qua các vụ kiện trước đây giữa Dương Hoa với những công ty khác sao? Đội luật sư của Dương Hoa không chỉ bao gồm Khang Giai Hào và Đinh Văn Vượng, mà còn cả Phan Long, Thu Huyền Sanh, cùng ba luật sư lớn của Yến Kinh.
Tôi nghe nói lần trước lần trước, còn có sự tham gia của luật sư giỏi nhất Đông Bắc Hùng Mẫn Sinh hiện tại đang làm việc cho công ty luật sư của Khang Giai Hào.
Ông nói thử xem, tôi nên đi mời ai để giao chiến lực lượng luật sư hùng hậu như vậy? Ông cảm thấy cố vác xác nghênh chiến bọn họ, tôi có bao nhiêu phần trăm thắng cuộc?” Ông Vương trừng mắt nhìn ông chủ kia rồi nói.
Mặt ông chủ kia liền thay đổi, giọng nói của ông ta cũng vội biến mất.
Loại đội hình cực khủng này quả thực mà nói là bất khả chiến bại.
Trong nước, ai dám chống lại đội hình luật sư như vậy ở tòa án chứ…
“Huống chỉ, người mà chúng ta cử ra ngoài để thu hồi nhà máy lần trước, đã bị Dương Hoa đe dọa, cũng đang chuẩn bị làm chứng chống lại chúng ta.
Trong vụ kiện này, chúng ta không có cơ hội thắng, lại phải chịu áp lực lớn từ phía dư luận.
Chuyện tới nước này, chỉ còn cách bồi thường tiền tổn thất cho Dương Hoa mà thôi” Vương Khang cũng khàn giọng thở dài.
“Tình hình không mấy lạc quan” Lâm Huy cười và nói: “Lão đại, ông có dự phòng gì không?”
Đỗ Chí Cường và những người khác cũng tập trung ánh mắt về phía ông Vương.
Họ không phải là kẻ ngốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...