“Từ đầu đến cuối, tôi cũng không có nói từ mượn!”
Cả Khang Giai Hào và Đinh Văn Vượng đều biết rằng thời gian là tiền bạc.
Vì cần phải đối phó với nhà họ Vương, càng sớm càng tốt, đem dao sắc nhanh chóng chém sập mớ hỗn độn, không để cho nhà họ Vương có cơ hội phản công, thậm chí là thở.
Sau khi tạo ra làn sóng dư luận gây áp lực lên gia đình họ Vương, Khang Giai Hào và Đinh Văn Vượng thay mặt cho Dương Hoa đã chính thức khởi kiện nhà họ Vương.
Họ sẽ không chỉ kiện nhà máy sản xuất mà còn kiện cả việc thao túng nội bộ của gia đình họ Vương ở Dương Hoa.
Dù nhiều người chưa thu thập được bằng chứng nhưng điều đó không quan trọng.
Kết quả của vụ kiện sẽ được công bố ở phiên tòa tiếp theo.
Điều quan trọng nhất lúc này là câu giờ cho Dương Hoa mà loại bỏ họ Vương khỏi Dương Hoa.
Sau khi nhận được thư của luật sư, nhà họ Vương lập tức bắt tay vào hành động, tất cả các mối quan hệ có thể sử dụng được đều được đem ra sử dụng, tất cả các phương pháp có thể sử dụng cũng được moi ra sử dụng.
Lâm Huy cũng can thiệp để tạo điều kiện cho họ Vương.
Về phần Lâm Dương, sau khi trở lại văn phòng, Mã Hải liền đưa cho anh một phần danh sách.
Lâm Dương nhìn lướt qua những danh sách này, sắc mặt thay đổi, mở to mắt hơn mấy phút đồng hồ.
“Ông xác đinh… là không phải nhìn nhầm?” Lâm Dương ngây người.
“Đúng vậy, Chủ tịch Lâm, tên những người có liên quan đến nhà họ Vương đều ở trên đó.” Mã Hải cung kính nói.
Nhất thời, vẻ mặt Lâm Dương đột nhiên u ám.
“Không nghĩ tới, người nhà họ Vương không nắm nhiều cổ phần của công ty, nhưng lại có nhiều người dính dáng vào như vậy, nếu như chuyển hết người nhà họ Vương đi, Dương Hoa có phải sẽ bị tê liệt không?”
Giọng Lâm Dương lãnh đạm nói.
Mã Hải do dự, hạ giọng: “Phải.”
Ngay khi những lời này rơi xuống, Lâm Dương liền chìm vào im lặng.
“Lúc trước ai đã nhập cổ phiếu và cấp vốn cho nhà họ Vương?” Một lúc sau, Lâm Dương hỏi.
Mã Hải sắc mặt thay đổi, giọng thì thào: “Chủ tịch Lâm… là… là tôi.”
“Ông?
“Đúng vậy, tôi rất thích mảnh đất của họ, có thể dùng để làm ruộng, hơn nữa thế lực của nhà họ Vương ở Giang Thành quả thật rất tốt.
Nếu họ có thể đứng về phía Dương Hoa của chúng ta, điều đó cũng sẽ giúp ích cho sự phát triển của Dương Hoa rất nhiều.
Nhưng tôi không nghĩ tới, trong khoảng thời gian ngắn mà bọn họ lại có nhiều người ủng hộ đến vậy.
Ngay cả nhân viên bảo vệ ở cửa cũng có hai người liên hệ với họ.
Chủ tịch Lâm… tôi….
Thực xin lỗi cậu!…” Giọng Mã Hải run run.
“Ông thực sự nên xin lỗi tôi.
Kỳ thực việc ông mua cổ phần của nhà họ Vương là đúng, nhưng sai lầm của ông là đã không đuổi người nhà họ Vương đi.”
Lâm Dương đặt danh sách xuống, nhắm mắt lại.
Như đang suy nghĩ điều gì đó.
Sau khoảng bảy hoặc tám giây, anh im lặng, nói.
“Trong một ngày, thay thế chỗ những người này đi.”
“Chủ tịch Lâm, chuyện này… chuyện này làm sao có thể? Trong một ngày, chúng ta không thể hoàn thành việc bàn giao nhiều chức vụ như vậy! Nếu chúng ta làm việc này, Dương Hoa chắc chắn sẽ hỗn loạn! Bên ngoài còn có bọn người của Lâm Huy, chúng đang nhìn chằm chằm vào Dương Hoa của chúng ta! Thứ mà chúng đang chờ đợi chính là cơ hội hỗn loạn của Dương Hoa.
Nếu Lâm Huy lợi dụng đà đó, sẽ tấn công dữ dội vào chúng ta! Chúng ta… sợ là không thể cầm cự được bao lâu!” Mã Hải cơ hồ như suýt khóc thành tiếng.
“Không thành vấn đề! Có thể xử lí được.”
Lâm Dương nói.
“Cho dù việc bàn giao công việc có thể hoàn thành thuận lợi, nhưng chúng ta đi đâu tìm nhiều nhân tài như vậy? Chủ tịch Lâm, đây không phải là mua sắm bên đường…
chúng ta … chúng ta thật sự không làm được đâu…” Mã Hải thở dài liên tiếp nói một cách đau khổ.
Nhưng nhìn thấy Lâm Dương đứng lên, nhìn ông chằm chằm: “Mã Hải, nếu tôi giúp ông tìm được nhân tài xuất sắc thay thế lại các vị trí, ông có thể hoàn thành việc bàn giao trong vòng một ngày, để duy trì nội bộ Dương Hoa ổn định được không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...