Nhưng…Lâm Dương dường như không lo lắng.
“Đi đi, đuổi hết người nhà họ Vương và những người có liên quan đến nhà họ Vương ra khỏi công ty!”, Lâm Dương lại nói.
“Chủ tịch Lâm!”, Mã Hải nóng lòng muốn thuyết phục anh lần nữa.
Nhưng Lâm Dương đã hạ quyết tâm.
“Đi làm đi!”
Âm thanh cao vút.
Mã Hải thở dài, cũng chỉ có thể gật đầu rời đi.
Trong một phòng riêng sang trọng, Lâm Quý và Đỗ Chí Cường đang hút thuốc.
Đỗ Chí Cường dường như đang có chuyện phiền lòng, hết điếu này đến điếu khác, hút xong lại châm lửa.
Trong phòng riêng tràn ngập khói thuốc, quạt thông gió đều không thổi hết chỗ khói thuốc đó.
Bầu không khí có phần căng thẳng.
Chỉ có Lâm Quý là nở nụ cười, còn vắt chân ngồi rất thoải mái.
“Ôi, giám đốc Lâm của tôi, sao ông còn không vội vàng? Ông có biết vì cái thuốc mới của chủ tịch Lâm, mà thị trường chứng khoán vốn đã đổ vỡ ở Dương Hoa lại bắt đầu hồi phục không! Đây là hoàn toàn hồi sinh!”, một ông chủ không thể ngồi yên được nữa, đột ngột đứng dậy, vẻ mặt căm phẫn.
“Đừng lo lắng, đừng lo lắng, tình hình không tệ như ông nghĩ đâu!”, Lâm Quý bật cười, sau đó nhìn Đỗ Chí Cường: “Chí Cường, đã bắt đầu hành động chưa?”
“Vẫn chưa, tối nay sẽ hành động!”
“Ha ha, không cần hành động này, rút lui người của mình về đi”, Lâm Quý mỉm cười nói.
Đỗ Chí Cường giật mình, kinh ngạc nhìn ông ta: “Chú Lâm, ý chú là sao?”
“Kế hoạch cử người đến nhà máy dược phẩm của Dương Hoa, là kế hoạch chưa đến cuối cùng thì không cần thiết phải dùng đến, thực ra tôi không chủ trương dùng những cách như vậy để đối phó với Dương Hoa, bây giờ có cách tốt hơn để đối phó với Dương Hoa, cho nên phương pháp kia tạm thời dẹp bỏ đi!”, Lâm Quý mỉm cười.
072 Mọi người nghe vậy đều tràn đầy khí thế, vội vàng chạy tới, hỏi: “Giám đốc Lâm, rốt cuộc là có cách nào để giải quyết?”
“Ông mau nói đi “Bây giờ chúng ta đều sứt đầu mẻ trán cả rồi”
Mọi người vội vàng hét lên.
Lâm Quý nhếch lên khóe miệng thản nhiên cười: “Bây giờ không thể nói ra được, lát nữa mọi người sẽ biết thôi!”
Khi mọi người nghe thấy vậy, thì họ nhìn nhau và ngày càng không thể hiểu được ý của Lâm Quý.
Đỗ Chí Cường cũng vô thức nhíu mày.
Đã là lúc nào rồi mà còn chơi trò bí mật!
Nhưng đúng lúc này, cánh cửa bị đẩy ra, vài bóng người bước vào.
Lâm Quý đứng dậy ngay lập tức.
“Ông là ông Vương Khang đúng không?
Xin chào xin chào, ha ha ha…”, Lâm Quý cười tươi, lập tức đi về phía trước bắt tay với Vương Khang.
Các ông chủ có mặt cũng không khỏi bất ngờ.
“Vương Khang?”
“Vương Khang của Dương Hoa?”
“Chuyện này … chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao ông ta lại đến đây?”
Mọi người kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Còn Đỗ Chí Cường gần như không thể ngồi yên!
Vương Khang là ai? Đó là một trong những nhân viên cấp cao của Dương Hoal Mặc dù bọn họ đã mua chuộc đào khoét được rất nhiều người của Dương Hoa, nhưng hầu hết những người này đều chỉ là người cấp trung trở xuống, không có người nào là tầng lớp cấp cao!
Không phải người cấp cao có lòng quyết †âm, mà là người cấp cao đã thuộc về thành viên cốt cán của Dương Hoa, bọn họ phải bỏ bao nhiêu lợi ích mới có thể rước những tầng lớp cấp cao đó về phe mình?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...