Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần


“Ái Vân? Em đang làm gì vậy?” LF khó hiểu hỏi.

“LF, bỏ đi… thả hắn ta ral” Tô Nhan ngập ngừng nói bằng đôi môi hoa anh đào.

“Thả hắn ta?”
“Chắc hắn ta rất có quyền thế, chúng ta dây vào không nổi.

Thêm một chuyện chỉ bằng bớt một chuyện, thôi thì bỏ đi, nếu không sau này người nhà hắn sẽ quay lại báo thù, chúng ta… cũng phiền phức” Tô Nhan nói.

Mặc dù Tô Nhan có quan hệ hợp tác với Dương Hoa, nhưng hiện nay, công ty có quan hệ hợp tác với Dương Hoa không đến một trăm thì cũng mấy chục! Có lẽ Tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan khá đặc thù, nhưng cô thật sự không muốn vì chuyện này mà khiến bản thân đi cầu xin, thừa nhận chủ tịch Lâm.

Vương công tử nghe vậy, ngay tức khắc không hoảng sợ nữa, nhếch môi cười nói: “Đúng vậy, người đẹp này nói đúng, thêm một chuyện chỉ bằng bớt một chuyện, phải không? Hà tất phải làm cho mọi thứ trở nên cứng ngắc như vậy? Mọi người không phải đều đến chơi đùa sao, khó tránh khỏi có chút hiểu lầm, thôi cứ vậy bỏ qua đi…”
“Bỏ qua?”
LF nhếch miệng, mỉm cười nói: “Sợ là không được! Nếu như mày chỉ xúc phạm đến tao, thật ra con người tao cũng dễ nói chuyện.

Nhưng lần này mày đã trêu chọc đến vợ tao, cho nên lần này, dù lão Thiên Vương có đến cũng không giúp nổi mày!”
Nói xong, LF đẩy Tô Nhan ra, đi về phía Vương công tử.


Tô Nhan không khỏi giật mình, mắt vô cùng kinh ngạc nhìn LF.

Nhưng lần này cô không ngăn cản nữa mà nhìn anh với ánh mắt phức tạp.

Cảm giác lạ lùng trong lòng có chút ấm áp.

Cũng có hơi lo sợ.

Vả lại, có một cảm giác an toàn mà trước nay chưa có, tràn ngập trên cơ thể cô.

Cô chưa từng cảm nhận được cảm giác như vậy ở LF…
“Anh vẫn luôn thay đổi vì mình ư?”
Tô Nhan ngơ ngác nhìn bóng dáng của LF, giây phút này đầu óc cô ngừng suy nghĩ.

Nhưng vào lúc này, một tiếng quát lạnh lùng vang lên.

“Dừng tay!!”
Âm thanh vừa dứt, LF và Tô Nhan không khỏi nhìn về phía phát ra âm thanh.


Nhưng lại nhìn thấy một người đàn ông trung niên tóc mai trắng, râu quai nón bước nhanh vào nhà hàng, phía sau có mấy người mặc đồ đen, dáng vẻ ngời ngời!
“Balt Vương công tử mừng rỡ.

Người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm túc bước vào, liếc nhìn đám người đang kêu rên dưới sàn, lại nhìn con trai, lạnh lùng hỏi: “Con không sao chứ?”
“Con không sao, ba, ba đến thật đúng lúc!” Vương công tử phấn khích nói.

“Không sao là tốt.

” Người đàn ông trung niên quay đầu liếc mắt nhìn LF, hừ lạnh: “Cậu thanh niên, lão Thiên Vương giúp không được nó, hay là có thể giúp nó! Cậu nghĩ sao?
“Ồ… ông là cha của hắn? Vậy vừa hay, con trai ông làm vợ tôi sợ hãi, khoản này phải tính thế nào đây?” Mặt LF không chút thay đổi, nhưng trong mắt hiện lên vẻ khó xử.

Người này thật sự là tiền bối ở Dương Hoa sao? Sao anh chưa gặp qua?
“Tính sổ? Hừ, cậu thanh niên, gan cậu không nhỏ đấy? Dám tính sổ với ta! Được!
Vậy cậu nói, món nợ này cậu muốn tính thế nào!” Người đàn ông trung niên tức giận quát khẽ.

“Bảo con trai ông quỳ xuống dập đầu xin lỗi vợ tôi, chuyện này coi như xong.

” LF nói thẳng.

Nghe câu này, tất cả mọi người có mặt đều không khỏi sững sờ.

Cậu ta vậy mà dám mở miệng nói!
Đến những lời này mà cũng dám nói ra?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui