Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần


Nhưng Mã Hải cũng không quay đầu lại.

Điều này đã khiến cho Lâm Huy vô cùng mờ mịt.

Mã Hải làm sao vậy? Lúc trước khi mời ông ấy, không phải ông ấy rất vui sao? Sao bây giờ lại đột nhiên chạy rồi?
“Bỏ đi, dù sao ngày mai đã hẹn gặp mặt nói chuyện với Chủ tịch Lâm, để mai rồi hỏi một chút tình hình vậy.

Không cho Lâm Huy này mặt mũi? Mã Hải, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến ông phải ngưỡng mộ tôi.”
Lâm Huy híp mắt cười nói, sau đó liền xoay người tiếp tục tiếp đón mọi người trong buổi tiệc.
Trên đường lớn, đêm khuya.


Tô Nhan phóng xe nhanh như bay, nhưng đi không bao lâu, Tô Nhan liền dừng xe bên lề đường.
Cô nhìn về phía trước, dường như đang suy nghĩ gì đó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ mặt phức tạp.
“Em có gì muốn hỏi thì hỏi đi” Lâm Dương nói.
“Tại sao trúng giải đặc biệt lại không nói cho em biết?” Tô Nhan ngập ngừng, nhẹ giọng hỏi.
“Đối với anh, đó chỉ là hai bộ quần áo mà thôi! Cũng không có gì to tát lắm…”
“Không có gì to tát? Giá trị của nó là bao nhiêu tiền… hôm nay anh có lẽ cũng đã biết chứ?” Tô Nhan nhấn mạnh, nhíu mày nhìn anh: “Anh có biết không? Nếu như hai bộ đồ này mà đem bán đi, cuộc sống của anh sẽ thay đổi rất lớn, cũng sẽ không có người nào khinh thường anh nữa, anh có tiền rồi ngay cả thái độ của mẹ em đối với anh cũng sẽ có sự thay đổi, điều này không đáng giá sao?
Tất cả những thứ này… chẳng lẽ không tốt sao? Đây chính là hai bộ quần áo quyết định vận mệnh của anh đó!”
“Nhưng mà… anh chỉ hy vọng bộ đồ đó, có thể được mặc trên người em” Lâm Dương ngẩng đầu nhìn cô nói.
Một câu nói đơn giản đã khiến cho Tô Nhan run lên.

Cô kinh ngạc nhìn Lâm Dương, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc lẫn phức †ạp.
Một lúc lâu sau, cô nhẹ nhàng quay đầu lại, vành mắt ửng đỏ, trâm mặc một lúc, trong miệng nhỏ nhắn phun ra hai chữ.
“Ngu ngốc…”
Lâm Dương bật cười.

Anh chỉ là ăn ngay nói thật…
Xe tiếp tục chạy về phía trước, sau đó dừng lại dưới tòa nhà tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan.
“Chuyện ngày hôm nay chắc chắn sẽ truyền khắp Giang Thành, nhất định sẽ lên tin tức, đến lúc đó mọi người chắc chắn đều biết, tuy rằng hai bộ đồ này bị phá hư, nhưng tiền mà bọn Đỗ Chí Cường bồi thường cũng đủ cho anh dùng, em nghĩ ngày mai mẹ nhất định sẽ đến tìm anh, ánh nhìn đối với anh chắc chắn cũng sẽ khác trước, anh phải biểu hiện thật tốt đó.” Tô Nhan nghiêm túc nói.
“Để sau đi” Lâm Dương cười cười.
“Em đi tắm trước, anh nghỉ ngơi sớm đi.”
Tô Nhan nói, sau đó quay người, nhưng lúc này dường như cô đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, liền nhìn về phía Lâm Dương.

“Lâm Dương, thực ra có lúc, em phát hiện mình không hiểu anh.”
“Hả? Ý của em là gì?” Lâm Dương nhìn cô kỳ quái.
“Không có gì… chỉ là em cảm nhận được… anh chắc hẳn là còn có chuyện gì đó không nói với em.” Tô Nhan thấp giọng nói, sau đó liền đi vào nhà tắm.
Lâm Dương không nói gì.

Tô Nhan cũng không phải ngốc.

Có lẽ …cô đã đánh hơi được điều gì đó không thích hợp.

Nhưng Lâm Dương cũng không để ý.

Nếu như Tô Nhan thực sự có thể tin tưởng thân phận của anh, vậy thì đối với Lâm Dương mà nói cũng là một sự nhẹ nhõm.
Nhưng mà, phải nghĩ biện pháp khiến cho Tô Nhan đảm bảo rằng có thể giữ bí mật về thân phận của anh.

Dù sao điều này cũng không phải là để bảo vệ cho Lâm Dương mà là để bảo vệ cho Tô Nhan.

Reng…reng…reng…reng…
Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Vừa nhìn qua, là Mã Hải gọi đến!
Điện thoại kết nối.
“Chủ tịch Lâm, cậu không sao chứ?” Âm thanh của Mã Hải vọng ra.
“Ai cho ông tự ý quyết định, đưa ra cho tôi một lời nói dối như vậy?” Lâm Dương mặt không chút biểu cảm nào nói.
Mã Hải ngẩn người ra, vội vàng giải thích: “Chủ tịch Lâm, tôi cho rằng cậu không tiện công bố thân phận của mình, cho nên…
cho nên mới chuẩn bị một cái cớ này để giải vây cho cậu, chẳng lẽ cậu không thích như Vậy sao…?”
“Tôi vốn định công khai thân phận của mình… tuy rằng không phải lúc… haiz, thôi bỏ đi, nếu việc đã thành ra như vậy, vậy thì cứ mặc kệ nó đi.” Lâm Dương lắc đầu than.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui